Văn phòng quản lý.
Nghiêm Mặc và Hàn Tại Tư từ văn phòng cô hướng dẫn đi ra.
Vừa mới thảo luận xong hạng mục mà giáo sư nói, Hàn Tại Tư đột nhiên nói: "Hôm nay viện chúng ta có cuộc thị biện luận đấy."
Nghiêm Mặc quay đầuHai mày nhếch lên: "Cuộc thi biện luận?"
"Thi biện luận đó! Đây là cuộc thi quan trọng vào mùa hè hàng năm của đại học E. Cậu đúng là không quan tâm gì đến mọi chuyện cả!" Hàn Tại Tư nói, "Đi thôi, chúng ta đi xem những sư đệ sư muội tranh tài." Kéo Nghiêm Mặc về phía hội trường.
Mấy đội viên đội biện luận học viện kinh tế đang chuẩn bị bước cuối cùng.
Trận bán kết tối nay liên quan đến việc bọn họ có thể vào trận chung kết hay không, bốn thành viên tham gia biện luận cũng tích cực chuẩn bị, hy vọng có thể làm cho học viện kinh tế vẻ vang.
"Tất cả không có vấn đề chứ?" Thương Trạch Thiêm hỏi.
"Có!" Vu Thần Khiết vội vàng hỏi: "Tối nay chúng ta thắng đối thủ ngày mai thi với học viện nào?"
Thương Trạch Thiêm cười lên: "Chưa từng nghe thấy câu hỏi nào như vậy." Bán Kết còn chưa thi hết đã bắt đầu nghĩ đến trận chung kết như vậy thì quá tự tin rồi. Nhưng mà Thương Trạch Thiêm vẫn rất thích đội viên này, năng lực của cô ấy không thể nghi ngờ đã tăng thực lực của cả đội lên một tầm cao mới.
Vu Thần Khiết nhún vai một cái: "Biết người biết ta, Trăm Trận Trăm Thắng."
Thương Trạch Thiêm gật đầu, "Còn chưa lên sân khấu em đã bắt đầu thi triển tài ăn nói rồi hả?" Trầm ngâm một hồi, "Trường luật tranh tài với học viện lý sau trận đấu của chúng ta, theo thường lệ những năm trước thì 98% là trường luật thắng, hơn nữa anh có xem các cuộc tranh tài trước của trường luật, mấy thành viên đội biện luận của họ rất lợi hại, trong đó có một biện thủ hình như chỉ mới so tài có một lần, vừa đúng trận đó em lại không đi xem, nghe nói tài biện luận của cậu ta rất tốt.” Dứt lời lắc đầu.
Cô đã xem nhiều cuộc tranh tài như vậy mà lại có một con cá lọt lưới? đại học E đúng là ngọa hổ tàng long.
Một biện thủ nam hăng hái: "Tại sao cậu ta chỉ thi một cuộc vậy?"
"Có lẽ cậu ta bận nhiều việc." Thương Trạch Thiêm cúi đầu nhìn xem tài liệu, đột nhiên phát ra một chuyện, quay đầu nhìn về phía Vu Thần Khiết: "Vu Thần Khiết, đối phương có suy nghĩ hơi khác người, em chú ý một chút......"
"A, em biết rồi." Vu Thần Khiết gật đầu.
"Tốt lắm, không còn vấn đề gì nữa thì cứ như vậy đi." Thương Trạch Thiêm vỗ vỗ bả vai của cô, đồng thời gật đầu với mấy đội viên khác, "Cố gắng lên!"
"Cố gắng lên!" Ba người lập tức trả lời.
Thương Trạch Thiêm cho mấy người bọn họ năm phút đồng hồ tự do, Vu Thần Khiết đi đến bên sân khấu sắp xếp tư liêu.
Đến hội trường, Nghiêm Mặc ngoài ý muốn thấy một hình dáng quen thuộc.
Vu Thần Khiết đứng ở trong góc hội trường trong, miệng lẩm bẩm, hình như đang đọc lời thoại.
Cô hôm nay mặc rất nghiêm chỉnh, trang trọng mà đúng mực, một chiếc áo khoác màu đen, phía dưới là một chiếc váy, nổi bật dáng vẻ thiết tha mềm mại của cô, tóc dài búi ở sau đầu, dưới chân đi một đôi giày thấp, ăn mặc như vậy nhìn rất chín chắn.
Hàn Tại Tư nhìn theo hướng anh nhìn, hỏi "Nhìn thấy người quen?"
"Ừ. Là một sư muội năm hai." Nghiêm Mặc quay đầu, "Học cùng môn thông kê với chúng ta." Nói xong đi thẳng về phía đó.
Hàn Tại Tư cũng nhận ra Vu Thần Khiết: "Em ấy có phải là người đã giải đáp vấn đề của giáo sư La hôm trước không?"
"Đúng."
Nhìn thời gian, cách giờ bắt đầu trận đấu hơn nửa giờ nữa.
Vu Thần Khiết nhìn trên khán đài đông nghịt người, bắt đầu có chút lo lắng. Quả nhiên là Bán Kết, có rất nhiều người đến đây.
Vừa sắp xếp tư liêu vừa nghĩ đến các công việc cần chú ý của hạng mục, ngay đến cả có người đi tới cũng không phát hiện.
Nghiêm Mặc đi tới bên cạnh cô, lên tiếng hỏi: "Em tham gia thi biện luận à?" Xem kỹ một tài liệu trên bàn, trên bàn có từng chồng tài liệu được in ra.
Vu Thần Khiết đang đọc lại trên tay tài liệu, nghe có người hỏi mình, cô sợ hết hồn, theo phản xạ giơ tài liệu trong tay lên: "A, đúng vậy, là tôi!" Sau đó ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt ấm áp, và hai hàng lông mày khí khái.
Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghiêm Mặc nghe thấy lời của cô..., thì bật cười.
Vu Thần Khiết nhìn thấy nụ cười của anh thì cảm thấy hơi bực mình. Có gì buồn cười sao?
Bực tức đi qua, cô mới nhớ đến chuyện chào hỏi hai vị học trưởng: "Chào buổi tối học trưởng!" Làm học muội phải có lễ phép.
Nghiêm Mặc gật đầu, quay đầu nhìn chung quanh hội trường: "Tối nay có lẽ sẽ có rất nhiều người đến xem?" Trên khán đài đã có hơn một nửa người ngồi, mà cuộc tranh tài nửa giờ sau mới bắt đầu.
Vu Thần Khiết thở ra một hơi: "Chắc vậy á...!." Dù sao cũng là Bán Kết.
Nghiêm Mặc nhẹ cong khóe môi, hơi cười, gật đầu với cô: "Cố gắng lên!"
"Hả? Cái gì? A…., chắc chắn rồi ạ." Vu Thần Khiết nghi ngờ mình bị mắc chứng mất tiếng.
Hai chữ cổ vũ này, được nói ra từ miệng anh lại mang một ý nghĩa khác.
Hàn Tại Tư đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện.
“Em hồi hộp phải không?" Nghiêm Mặc cười nhẹ một tiếng. Nụ cười dịu dàng tỏa sáng làm cho buổi tối mùa hè nóng bức hạ nhiệt đi rất nhiều.
Vu Thần Khiết nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô xua xua tay: "Lúc này vẫn còn tốt, lúc trước còn lo lắng hơn nữa." Vòng thi loại lần trước cô đã rất lo lắng.
Anh luôn khiến cho người khác có cảm giác mát lạnh, rõ ràng còn trời còn rất nóng, mà ánh đèn trong hội trường lại giống những hành tinh nhỏ đang chiếu sáng, trong lúc vô hình tăng thêm nhiệt độ hội trường, nhưng vừa thấy anh nhiệt độ mùa hè đã giảm đi rất nhiều.
Nghiêm Mặc nhìn thấy lớp mồ hôi mịn trên trán cô, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô: "Không nên lo lắng quá."
Tay của anh vỗ bả vai của mình, rất nhẹ, lại truyền cho cô năng lượng.
Nhớ tới tiết thí nghiệm hôm đó, anh làm mẫu cho mọi người, đứng ở trên bục giảng thoải mái tự nhiên, đối với câu hỏi của sinh viên cũng trả lời rất nhiệt tình, nếu như hôm nay người tham gia thi biện luận là anh, anh cũng sẽ không lo lắng như cô đúng không?
Điên rồi điên rồi, Vu Thần Khiết đầu mày bị rút gân rồi. Vu Thần Khiết không còn gì để nói với chính bản thân mình.
Vu Thần Khiết đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: "Học trưởng, buổi tối ngày mốt là trận chung kết, nếu như tối nay chúng ta thắng, thứ tư sẽ phải tham gia trận chung kết, vậy có lẽ em chắc sẽ không tham gia được tiết thí nghiệm. Nói trước với anh một tiếng." Đối với trận bán kết tối nay, mấy đội viên trong nhóm cô rất có lòng tin dành chiến thắng.
Nghiêm Mặc sảng khoái nói: "Vậy em không cần đến nữa. Coi như đã xin nghỉ rồi." Dù sao cô ấy tham gia thi biện luận xem như cống hiến sức lực cho khoa.
quả nhiên Phương Úy Hân nói đúng, anh rất dễ nói chuyện.
Vu Thần Khiết nhớ đến lời nói của Lý Hồng, tiếp tục nói: "Học trưởng, hai nữ sinh khác trong lớp chúng ta cũng có chuyện muốn xin nghỉ không có cách nào đến tiết thí nghiệm được, chúng em muốn hỏi anh có thời gian rảnh không, giúp chúng em giảng một ít nội dung tiết thí nghiệm?" Thao tác thực hành, có người giúp các cô giảng một chút sẽ tốt hơn.
Lý Hồng cảm thấy vắng mặt tiết thí nghiệm sẽ tạo cho mình một tổn thất to lớn, nghĩ bất kể dùng phương pháp gì cũng muốn được nghe giảng lại tiết thí nghiệm, nên đã căn dặn nhiều lần nhờ Vu Thần Khiết nói với Nghiêm Mặc. Vu Thần Khiết gần đây si mê môn thống kê, cũng không muốn bỏ tiết thí nghiệm, cho nên đã đồng ý yêu cầu của cô ấy.
Nghiêm Mặc cau mày, hình như vẫn đang còn tiêu hóa nội dung cô nói.
"Khi có thời gian rảnh anh có thể dạy lại cho nhóm bọn em một chút được không?" Vu Thần Khiết hỏi vội.
Chẳng lẽ thính lực của anh không tốt? Thì ra không chỉ thính lực của cô có vấn đề.
Nghiêm Mặc lúc này mới hiểu ý cô: "Có thể! Lúc nào em rảnh thì nói với anh một tiếng là được."
Hàn Tại Tư đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lúc này đột nhiên nghĩ đến một chuyện: như thế này không phải thành thế giới hai người rồi sao?
A, không đúng, còn có hai nữ sinh khác nữa. Hàn Tại Tư nhớ lại lời nói trước đó của Vu Thần Khiết.
Vu Thần Khiết chỉ trong chốc lát đã giải quyết được tất cả vấn đề: "Học trưởng, vậy anh chọn thời gian và địa điểm đi?"
Giọng nói Nghiêm Mặc nho nhã ấm áp: "Anh lúc nào cũng được. Khi nào em rảnh rỗi thì liên lạc với anh.”
Liên lạc?
Vu Thần Khiết đầu óc trì trệ một lúc rồi do dự hỏi: "Nhưng em làm sao liên lạc với anh được?" Hiện tại anh trực tiếp xác định thời gian và địa điểm không được sao?
"Anh đưa số di động cho em, em ghi lại."
Vu Thần Khiết sững sờ, Anh mới vừa nói cái gì?
Đang ngẩn người, lại nghe thấy tiếng cười của Nghiêm Mặc: "Điện thoại di động của em đâu?"
Ah?
Tay của Vu Thần Khiết không khống chế được đưa vào túi, lấy điện thoại di động ra. Sau đó mới tỉnh táo lại.
Nghiêm Mặc đọc một dãy số.
Vu Thần Khiết cứng ngắc nhấn 11 chữ số, sau đó đọc lại một lần, thấy Nghiêm Mặc gật đầu xác nhận không sai mới nhấn nút lưu lại, rồi đưa điện thoại cất vào túi.
Đầu ngón trỏ, còn giữ tư thế ấn giữ phím.
Người ta nói "Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở Vô tình cắm liễu liễu mọc xanh" là như thế này đây