Nguyên Vô Thương sau khi phục sinh nguyên khí suy yếu, khí cơ suy yếu, hắn vẫn không nhịn được cười to phóng đảng, oán hận hiện ra trong mắt.
- Ngu xuẩn!
Gương mặt Đạo Huyền lập tức vặn vẹo, cũng không quan tâm tới sinh tử của Nguyên Vô Thương.
Sinh nguyên chi lực qua đi thì tử khí lan tràn. Thi khí nơi này hỗn tạp khiến cho nơi này minh lực tràn ngập, sát thi ở xa xa dừng động tác.
Ánh mắt nhao nhao mờ mịt nhìn qua thiên đàn. Bộ phận sát thi tâm trí yếu nhược càng phát ra âm thanh gào gú khàn khàn.
Giống như triều bái vương giả quỳ rạp xuống.
Ngay cả những thi tướng vẻ mặt vẫn mờ mịt kỳ quái nhìn qua.
Thân hình của Tông Thủ nhanh chóng héo rũ. Sau lưng tắc mở ra minh môn, tử khí mênh mông chảy xuôi ra ngoài, minh hà thao thao bất tuyệt.
Mà Luyện Thần Kiếm trong tay của Tông Thủ lúc này nhiễm một tầng hào quang màu xám.
Hào quang thánh khiết, tăng thêm tử khí thuần chánh nhất, khiến cho toàn thân của Tông Thủ hiện tại có khí chất kỳ quái.
Càng khiến bản năng của người ta sinh ra cảm giác nguy hiểm...
Kiếm quang màu xám và minh hà cuồn cuộn quét qua phía trước.
Không tuân thủ không gian chi pháp, bất tuân thời gian chi pháp. Cái gọi là tử vong bản thân không bị thời không ngăn cản.
Lúc Đạo Huyền kịp phản ứng, cực lực chuyển dời né tránh thì một kiếm kia đã hiện ra trước mặt của hắn.
Trong mắt của Đạo Huyền chỉ có tơ máu rậm rạp. Tông Thủ này không ngờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1433041/chuong-1640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.