🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cũng may chất liệu thiên đàn chắc chắn, bản thân là pháp đàn tiên bảo nên không bị gì.
Nhưng mà hiện giờ chung quanh thiên đàn bừa bộn.
- Tông Thủ!
Trong mắt Lâm Huyền Huyên hiện ra thần sắc ngưng trọng. Nàng mặc dù là người trong cục nhưng rõ ràng hơn người ngoài cục.
Cũng càng rõ ràng biết được Đạo Huyền lúc này cường hãn thế nào.
Tuyệt không phải là Tông Thủ thi triển ra kim thân phật môn có thể đối kháng.
- Ngươi cũng không đối thủ của hắn, còn không mau lui? Nơi này ta cản phía sau.
Lúc này nơi đây có thể đào tẩu chỉ có Tông Thủ một người mà thôi. Còn lại chỉ là vướng víu.
Kể cả chính cô ta cũng giống như vậy.
Nếu như dốc sức liều mạng đào tẩu, hoặc là còn mấy phần sinh cơ. Nhưng mà sinh tử của Lâm Huyền Huyên lại không bằng an nguy của Tông Thủ với Thương Sinh Đạo cùng Đại Càn.
Lúc này tâm niệm đã định, cho dù năm người nơi này chết ở đây cũng phải yểm hộ Tông Thủ bình yên ra ngoài.
Mà Lâm Huyền Huyên giờ khắc này cũng đã chuẩn bị bỏ ra cái giá lớn! Vận dụng tất cả lực lượng mình có thể dùng.
Ánh đao chém xuống, chẳng những uy năng tăng thêm mấy lần, Hỗn Độn chi lực chuyển hóa khuếch tán phạm vi to lớn.
Đạo Huyền thì cười lạnh, đánh ra một quyền.
Âm thanh loảng xoảng vang lên, Huyết Nguyệt Đao trong tay Lâm Huyền Huyên rời tay, người đao chia lìa, ngay cả nàng cũng bị đánh bay. Đôi tay trắng cũng vỡ vụn.
Tông Thủ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thể không nghe thấy lời của Lâm Huyền Huyên, mà là không muốn nghe nàng nói như vậy.
Cho dù là Kiếm Hoàng Đàm Thu hay làTông Thủ đời này, đều không làm ra được chuyện vứt bỏ hảo hữu thuộc hạ, một mình thoát đi, cho tới bây giờ cũng không muốn...
Trước kia làm không được, hiện tại không làm được.
Tỉnh táo đến cực điểm, kiếm của Tông Thủ đớn quyền của Đạo Huyền đánh tới.
Kiếm quyền giao kích, mặt đất hai mươi dặm chung quanh lõm xuống.
Tông Thủ chỉ cảm thấy thân thể của mình cơ hồ hóa thành bùn máu. Toàn bộ dựa vào pháp tướng của mình chèo chống, rồi lại sinh ra cảm giác suy yếu vô lực.
Biết được những phật lực hắn vừa tụ tập lại bị Đạo Huyền Ma Chủ trộm đi cho hắn sử dụng.
Tiếp tục nữa Đạo Huyền càng đánh càng mạnh, bản thân mình càng ngày càng yếu.
- Kỳ thật sư thúc ngươi nói không phải không có đạo lý.
Đạo Huyền không kiêng nể gì cả cười to:
- Lúc này bỏ chạy còn có vài phần sinh cơ!
Quyền kế tiếp đánh ra, lại phong tỏa khu vực này, phong tỏa toàn bộ nơi hẻo lánh.
Tông Thủ lúc này tâm thần kích động. Rốt cục đợi đến lúc Thái Thượng tru tiên đồ hàm dưỡng đao khí rốt cục hoàn thành chuyển hóa!
Tay áo trái của hắn rung lên, một khi ngân quang hiện ra.
Thời gian, tăng tốc!
Không gian, gấp!
Nhân quả, đảo ngược!
Vận mệnh, định khóa!
Tất cả biến hóa hoàn thành trong chớp mắt. Sau đó đạo ngân quang từ trong tay áo của Tông Thủ bắn ra ngoài.
Giờ khắc này một quyền bá đạo của Đạo Huyền đánh tới, nhưng mà hắn có cảm giác tim đập nhanh không hiểu.
Chỉ cần một quyền này là có thể đánh chết Tông Thủ, lúc này chẳng những bối rối mà còn cảm thấy sợ hãi.
Không ngờ tâm huyết dâng trào, tâm thần cảnh báo!
Đạo Huyền không chút do dự, thuận theo bản năng bay ngược ra sau.
Thân hình chớp liên tục, không ngừng chuyển dời phương vị. Độn thuật của hắn chỉ là nửa bước chí cảnh, cũng tuyệt đối là người cao cấp nhất.
Sáu ngàn năm trước mấy chí cảnh Vân Giới mặc dù hận hắn thấu xương nhưng không làm gì được hắn cả.
Nhưng mà lúc này cảm thấy một tia ý niệm như có như không đang khóa lấy nguyên thần của hắn, không cách nào xua tán.
Trong lòng Đạo Huyền cảm thấy kỳ quái không thôi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Trước mắt Tông Thủ rốt cuộc làm ra cái gì, làm cho hắn cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Hoặc giả là Tô Tiểu Tiểu bên cạnh lại dùng Nguyên Ma thất tình đại pháp quấy nhiễu thần niệm của mình?
Trong nháy mắt tiếp theo Đạo Huyền nhìn thấy ánh đao bàng bạc cực nhanh lao tới. Đột ngột trượt ra sau đó lóe lên.
- Lục thần trảm tiên, trảm!
Không có hào quang sáng lạn gì, cũng không có như mấy kiếm trước của Tông Thủ, cơ hồ áp đảo uy thế tất cả tu sĩ trong Tiểu Thiên Thế Giới nội.
Nhưng mà vừa xuất hiện lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Kỳ thật Sơ Tuyết mấy người không nhìn thấy, linh niệm chỉ cảm ứng được một chút mà thôi.
Nhưng mà hào quang này lại có thể làm cả thế giới ảm đạm thất sắc!
Đạo Huyền chấn động cả kinh mạnh mẽ.
Thân hình gia tốc, tiếp tục trượt ra phía sau. Hai tay của hắn cuồng loạn trước người, nhìn như không có kết cấu gì. Kỳ thật lại đem hết toàn lực ý đồ ngăn cản quỹ tích ánh đao.
Nhưng mà lục thần ngự đao thuật tắc lại có ánh đao mỏng như cánh ve, không ngừng biến hướng, thậm chí còn linh hoạt hơn cả ngự kiếm thuật, càng không giảm đao lực của nó. Cho dù thân ảnh của Đạo Huyền chuyển dời né như thế nào vẫn như giòi rong xương, âm hồn bát tán.
Trong ba cái hô hấp ngắn ngủi ánh đao đã tới trước người của Đạo Huyền.
Một mảnh lớn huyết sắc bùng nổ trung ngực của Đạo Huyền, ánh đao xuyên thủng và tạo ra lỗ lớn!
Càng trí mạng là Trảm Tiên Đao Ý cũng có trong đó, trảm tuyệt tất cả sinh cơ trong người của Đạo Huyền!
Trong tích tắc này người trong và ngoài thiên đàn sửng sốt.
Sơ Tuyết cùng Nguyên Vô Thương mấy, đều là miệng khẻ nhếch lấy, căn bản không cách nào khép lại.
Đạo Huyền áp bách đối thủ không thở được, Tông Thủ cách vẫn lạc cũng chỉ một bước mà thôi.
Ngay cả đồng bạn của Tông Thủ cũng ôm ý quyết tử.
Nhưng mà nháy mắt Đạo Huyền lại lâm vào trạng thái trật vật. Không chỉ bị phi đao làm trọng thương, sinh cơ trong người lập tức ảm đạm đi,
- Lục thần Trảm Tiên Đao?
Lâm Huyền Huyên sững sờ nhìn qua tay trái của Tông Thủ, vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy ánh đao màu bạc từ tay trái của Tông Thủ bay ra.
Một đao kia không ngờ tiếp cận đạo pháp cấp vô thượng.
Mà không thể phòng, tránh cũng không thể tránh. Từ cấp độ bổn nguyên hoặc là không bằng Vô Lượng Chung Thủy, nhưng càng khó phòng ngự hơn nhiều.
Lâm Huyền Huyên vẫy tay, triệu hồi đao vào trong tay.
Vẫn không cách nào thảnh thơi như cũ, trong đầu phản suy nghĩ nhiều lần nhưng không có gì lạ, đã có chút bao hàm thiên địa chí lý trong đầu.
Ngay tức khắc sau mười đạo thần niệm Thánh Cảnh thần đã rút đi như thủy triều, lần nữa lại lan tới nơi này.
Những ý niệm này không tưởng nổi, muốn xác minh nguyên nhân Tông Thủ chuyển bại thành thắng. Tông Thủ Trảm Tiên Đao vừa ra không ai nhìn thấy, chỉ có thể trông thấy Đạo Huyền trọng thương mà thôi--
Nhưng ngoài mấy trăm dặm Mai Nhật Hiên đứng phất dậy.
Hắn là người duy nhất còn ôm hy vọng với Tông Thủ, cũng là ngươi duy nhất từ đầu tới cuối đổ Tông Thủ sẽ có khả năng thắng.
Nhưng mà giờ phút này ánh mắt Nhật Hiên sững sờ.
Đó là Trảm Tiên Đao khí? Không phải đã sử dụng hết sao? Vì sao vẫn còn?
Có thể như vậy sao? Nói đùa gì vậy?
Ngự đao thuật của Tông Thủ gia trì đủ loại thần thông loạn thất bát tao. Nhưng mà tạo nghệ vận mệnh thần quyết của Nhật Hiên hắn cũng đã đạt đỉnh phong!
Làm sao những thần thông nửa bước vô thượng của Tông Thủ có thể so sánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.