Với tính cách của Ân Ngự , chắc chắn trước sẽ ổn định bên trong sau đó mới trấn an bên ngoài. Mà nếu là vị Tần Hoàng kia sống lại, một lần nữa quân lâm thiên hạ thì sẽ lựa chọn chia năm xẻ bảy, để cho chiến loạn dần dần nổi lên ở vùng Trung Nguyên. Thế nhưng Đại Càn có thực lực quốc gia giàu mạnh, quân uy cường thịnh thì đó là việc không cần thiết.
Càng vui mừng chính là Thạch Vô Kỵ nói như vậy, tức là đã coi chính mình trở thành một phần tử của Thạch gia.
Thạch Vô Kỵ lúc này cứ chỉ chỉ về hướng tây nam: - Ta cảm giác tốt nhất là từ phía tây nam vào thành, nơi đó hẳn là an toànnhất.
Thạch Việt như có điều suy nghĩ rồi hơi gật đầu, cũng không hỏi kĩ nguyên nhân cái đó. Đây là trực cảm của Thạch Vô Kỵ, mặc dù có hỏi thì Thạch Vô Kỵ cũng không thể nói ra lời về nguyên cớ, chỉ biết nói là cảm ứng mà thôi.
Mà chuyện về sau cũng thường thường chứng minh, phán đoán của Thạch Vô Kỵ là đúng đắn.
- Vậy thì liền đi theo hướng tây nam! Đi đường vòng đến bên kia để vào thành.
Nhưng Thạch Vô Kỵ lại không hề chú ý nghe, cả người lại lần nữa lâm vào tình trạng ngẩn ngơ, tiếp tục nhớ lại việc vừa rồi.
※ ※ ※ ※
Linh năng bùng nổ trong nháy mắt phá vỡ vài dặm xứ sở này. Làm cho thân hình lẫn tứ chi đám hươu đen ở bên trong hoàn toàn biến hình, triệt để nổ thành mẩu nhỏ rồi hóa thành những nắm bùn đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1433007/chuong-1606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.