🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ân Ngự ngạc nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn bên ngoài. Chỉ thấy một đạo nhân đang đứng bên ngoài cười dài. Nụ cười diện mạo kia hoàn toàn không khác gì với Trọng Huyền đã chết kia, chẳng qua tuổi tác khác nhau thôi.
- Quốc sư? Khanh chưa chết?
Ân Ngự sau khi kinh dị mới đột nhiên tỉnh ngộ lại:
- Thật sự là do “Bát cửu luyện thần phân hồn pháp” ư?
Trong đáy mắt kia tuy là vẻ kinh nghi bất định, nhưng hắn cũng biết một chút thần thông của Luyện khí sĩ.
Dùng thần thông này phân chia ra nguyên hồn, không chia ra làm chủ yếu hoặc thứ yếu.
Trọng Huyền đã chết từng nguyện trung thành với hắn, nhưng người trước mặt này, lại chưa chắc sẽ như thế.
Giống như nhìn thấu lòng dạ Ân Ngự, Trọng Huyền vừa bước đến gần, vừa thản nhiên giải thích:
- Bệ hạ không cần sầu lo, Trọng Huyền này tuy không phải Trọng Huyền trước đây, nhưng đều cả hai đều có liên lụy sâu đậm với vận mệnh quốc gia Đại Thương. Cho dù là vì bản thân mình, Trọng Huyền cũng sẽ dùng hết sức giúp đỡ bệ hạ!
Ân Ngự lắc đầu, cẩn thận nghĩ lại, Đại Thương lúc này, bản thân mình lúc này, quả thật không còn gì đáng để người khác mưu đồ nữa.
Lời nói của Trọng Huyền vẫn có vài phần có thể tin. Tuy nhiên --
- Trẫm vẫn không thể hiểu, vận mệnh quốc gia Đại Thương lúc này đã trên đà suy vong. Theo phán đoán của trẫm, nhiều nhất cũng chỉ còn mười năm đến hai mươi năm nữa thì quốc gia này sẽ biến mất. Cho dù khanh là thuật sư xuất thân Đạo gia, hay là thế hệ Luyện khí sĩ, lúc này đều nên tránh xa Đại Thương mới đúng chứ. Cho dù khanh bỏ trẫm ra đi, trẫm cũng không trách khanh, vì sao còn trở về?
- Vận mệnh quốc gia đã xuống dốc? Bệ hạ cư nhiên lại tuyệt vọng đến như vậy ư?
Trọng Huyền nở một cười sâu xa khó hiểu, không cho là đúng, nói:
- Theo phán đoán của Trọng Huyền ta, vẫn còn xa mới đến lúc kết luận như thế. Tông Thủ kia sau trận chiến Vẫn Thần Nguyên, liên tục ban xuống năm chiếu thư lớn, bố cáo cho người trong thiên hạ cùng biết. Không biết bệ hạ đã xem qua chưa?
Cùng lúc nói ra những lời này, Trọng Huyền đưa một tập giấy đến trước mặt Ân Ngự.
- Năm chiếu thư lớn?
Trong lòng Ân Ngự khẽ lay động, giờ chỉ có một mình hắn đứng ở phủ Đô đốc Tô Bắc này, tin tức luôn bế tắc.
Thạch Việt cũng từng bảo người thu thập tin tức đưa đến trước mặt hắn, nhưng hắn giờ đã mất hết can đảm, căn bản không có tâm trạng xem xét.
Vươn tay nhận lấy, mở ra đọc một cách cẩn thận, càng đọc lông mày Ân Ngự càng nhíu chặt lại.
- Đây là loạn thất bát tao gì vậy?
Trợ cấp nông nhân? Đại Kiền này là ngại thuế thu quá nhiều không chỗ dùng sao?
Hoàng triều Đại Thương từ lúc hắn bắt đầu cầm quyền đến giờ, qua bao năm đều không có lợi nhuận, hắn cũng không dám tiêu xài lung tung. Tất cả đều đặt ở trong phủ khố, dùng cho những năm có tai họa, hoặc là những lúc cần phải động binh.
Xem Tông Thủ này trì chính, là sợ tiền trong quốc khố dùng không hết hay sao?!
Hay là muốn thu mua lòng dân?
Bất kỳ một vị tu giả Tiên Cảnh nào trong Vân Giới nếu có ý đều có khả năng tiêu diệt trăm ngàn dân cư trong vòng một năm. Đam nông dân bé nhỏ không đáng kể này thì có bao nhiêu lực lượng cơ chứ?
Nhưng những điều sau, hắn cũng đã xem hiểu.
- Quan lại trí thức đều phải nộp lương? Chia đều ruộng đất trong thiên hạ? Tông Thủ này không khỏi quá mức đắc ý vênh váo!
Trong đôi mắt Ân Ngự hiện lên một luồng sáng, người khác không biết, nhưng hắn biết ngũ đại môn phiệt cùng các thế gia chắc chắn không đồng ý chuyện này.
- Kêu gọi học giả trong thiên hạ, bình luận người Nho môn. Bàn luận công lao Nho gia, bình luận sự quá đáng của Nho gia! Xem xét học vấn của Nho gia? Tông Thủ này muốn bức Tiên thánh Chu Tử đến tuyệt cảnh hay sao?
Chỉ cần hai chiếu thư này cũng đủ cắt đứt khả năng Tông Thủ ở trong thời gian ngắn tiến quân vào Trung Nguyên rồi.
Khiến cho các thế gia cường hào của Trung Nguyên mất đoàn kết, cùng cắt đứt hy vọng hòa giải với Chu Tử của Nho môn.
Tinh thần chấn động, nhưng ý chí của Ân Ngự cũng đã hồi phục một ít, rồi lại lập tức lắc lắc đầu, ánh lửa trong mắt đột nhiên biến mất.
- Vô dụng! Tông Thủ kia tuy tuổi trẻ khinh cuồng, sau chiến thắng lớn thì tâm chí ngang ngược kiêu ngạo, ra những chiếu thư ngu ngốc này. Nhưng đối với Đại Thương cũng không có lợi ích gì.
Đại Thương lúc này đơn giản là kéo dài hơi tàn mà thôi, có một kẻ thù hung ác như Tông Thủ ở bên ngoài, các đại thế gia môn phiệt còn có khả năng liên thủ chống đỡ.
Nhưng đến khi các đại thế gia khôi phục thực lực, vậy thì giữa các phiên các trấn sẽ chinh phạt lẫn nhau, thiên hạ đại loạn cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Giờ phút này còn ai đem triều đình Đại Thương đặt ở trong mắt chứ?
Khóe miệng Trọng Huyền giương lên một đường cong, nói:
- Bệ hạ còn nhớ chuyện mộ Tần hoàng chứ? Nếu có mười hai người đồng trấn quốc trấn giữ vận mệnh quốc gia, Đại Thương chẳng những có thể bảo đảm bình an, thậm chí muốn phản công Đại Kiền cũng không phải chuyện khó gì!
Ân Ngự bỗng đứng dậy, sắc mặt âm tình bất định.
Mà trên mặt Trọng Huyền lúc này đều là ý cười tà mị:
- Tin tưởng phần hồn kia của thần cũng đã từng nói với quân thượng. Muốn mở ra cánh cửa vào mộ, cần mười ngàn tám trăm tâm huyết của những đứa trẻ sinh ra lúc sáng sớm, hoặc cần một triệu hai trăm ngàn nam tử huyết tế mới có thể mở ra!
Ân Ngự vẻ mặt hốt hoảng, do dự mãi không quyết định.
- Phần hồn kia của thần đã chết, bản đồ mộ thất trong tay phần hồn kia cũng đã rơi vào trong tay quốc quân Đại Kiền, bệ hạ bây giờ đã không có nhiều thời gian để chần chờ nữa --
Trọng Huyền nói xong, bỗng nhiên dừng lại. Thấy ánh mắt Ân Ngự nhìn qua, mới cười nói:
- Là Tông Thủ kia muốn dẫn một trăm ngàn thiết kỵ, tấn công linh phủ thứ sáu Ma Linh Sơn! Vị Thánh quân này, thật đúng là người có tính tình không bao giờ chịu thiệt. Ma Môn gặp nạn rồi!” 
 
 
 
 
Nam Cương, Ma Linh cốc, vô số linh quang bùng lên, tiếng sấm chấn minh. Chỗ này từ bốn phương tám hướng đã bị trận pháp bao phủ.
Đại trận thủ hộ trong cốc đã ở trong trạng thái vận chuyển toàn lực.
Nhưng mà hoàn toàn không cách nào bảo vệ sơn cốc, ngọn núi chung quanh đã sụp đổ hoàn toàn.
 
Lúc này ở trên nơi này hai tòa Bắc Đẩu Thái Thượng Tru Ma Kiếm Trận đang vận chuyển, bảy mươi hai tên nguyên hải tru ma sĩ dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn bốn phía.
Mà trên mặt đất có hàng ngàn linh sư.
Ân Ngự mang theo tám mươi vạn tinh nhuệ tập kích bất ngờ Tửu Trì Cung, trong đó linh sư mang theo là ba vạn.
Trừ phân binh hai nhà ma đạo, linh sư còn lại là bắt lấy.
Giờ phút này tình nguyện hay không tình nguyện, toàn lực thúc dục linh pháp oanh kích sơn cốc ở xa xa.
Linh thạch linh đan không tiếc hao tổn, điên cuồng tụ tập linh năng sau đó tiết ra ngoài.
Đại bộ phận người trong đó bị Tông Thủ triển lộ Thánh Vương khí tượng khuất phục, chủ động sẵn sàng góp sức hiệu lực cho Tông Thủ. Một bộ phận khác thì thì bị đao gác lên cổ, lúc này bằng lòng hay không cũng không dám chậm trễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.