🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba vạn can huyết kích, tựa như là lưỡi hái tử thần đang thu gặt sinh mệnh vậy.
Hai vạn Huyền giai đạo binh còn khá, có thể chống đỡ được huyết vụ tập kích.
Còn mười vạn thiết kỵ ở hâu phương thì không có vượt qua tam giai đỉnh phong, cho nên bị huyết vụ dây dưa thì tọa kỵ trong thời gian hơn mười hô hấp sẽ dần dần lâm vào tình trạng kiệt sức. Tốc độ trùng kích, hay tăng tốc, đến cả xoay người mà chạy trốn cũng không làm được.
Chỉ cần bị đám khói đỏ đậm đang cuộn trào mãnh liệt cuốn lấy! Trúng tên! Biến thành huyết phấn!
Mà ba vạn Huyết Kỵ sau khi đem hai mươi vạn đại quân Đại Thương tiêu diệt sạch sẽ, lại không hề có tổn thương gì, ngược lại thì tinh thần còn phấn chấn hơn bình thường.
Dùng huyết khí hồi phục, thể lực chân khí càng thêm mạnh hơn, chiến ý càng thịnh.
Dưới sự thống lĩnh của Tông Nguyên, toàn bộ kỵ trận với tư thế ưu mỹ quay về, bắt đầu đánh vào phần bụng của trung quân Đại Thương...
Cái danh vô địch của Huyết Vân Kỵ đã được vô số tiên huyết và chiến tích viết nên! Chỉ cần có huyết khí hấp thu, còn có sinh linh tàn sát thì sẽ không bao giờ hao hết khí lực.
- Quả thực là tà ma!
Trên liễn xa do bốn mươi chín con Long Mã kéo, thân thể Tả Tín run rẩy, sắc mặt tím tái.
- Quả là ma đầu, yêu quân! Kỵ quân như thế thì có khác gì tà ma đâu?
Tất cả mọi người không nói một lời nào, chỉ yên lặng, nhìn về khung cảnh trước mắt. Ngay một sát na vửa rồi, một đoàn Phật ảnh hư huyễn phủ xuống, Phật quang soi sáng toàn bộ mười vạn binh ở tiền phương của Đại Kiền, khiến cho bọn họ được bao phủ bởi một tầng kim sắc phạm văn...
Chỉ cần có chút kiến thức, liền biết đây là Kim Cương Minh Vương chú để hộ pháp cho binh lính của Phật môn, gia trì kim cương thân cho quân lính Đại Kiền.
Mà kẻ không thông chiến sự thì cũng biết được đám hai mươi vạn hoàng giai đạo binh kia không thể nào chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đánh tan được quân đội Đại Kiền được.
Thay đổi bất ngờ khiến cho những kẻ đang ở vào thế thắng lợi lại rơi vào tuyệt cảnh.
Lẽ nào Đại Thương thực sự muốn thảm bại rồi sao?
Cũng đúng lúc này, trong hư không một trận kim quang lóe lên, bầu trời xanh trong vòng ba dặm kia bỗng dưng bị chém ra một kẽ hở, thình lình có hơn trăm người đang đi vào.
- Hử? Đây là đạo môn Đại Chân Vũ kiếm sĩ!
- Một trăm bốn mươi hai người, đây là tam bộ Đại Bắc Đẩu Chân Vũ kiếm trận!
Đám chư tướng trước người Ân Ngự tựa như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đúng thế! Đạo môn trừ đám Tử Lân Diễm thương kỵ kia ra thì còn có hơn một ngàn Thiên Địa nhị giai đạo binh.
Trận chiến này vẫn còn chưa đi tới tuyệt cảnh.
Vân Đài cũng không cảm thấy lạc quan cho lắm, Thương Sinh Khung Cảnh chi chiến, Đạo môn tổn thất nhiều Chân Vũ kiếm sĩ nhất, cùng với một số Thiên Địa nhị giai đạo binh của các môn phái khác.
Lúc đó những kẻ đi theo các vị Chí Cảnh, đi vào Thương Sinh Khung Cảnh, thì số còn sống, không tới một phần mười.
Đạo môn mặc dù bao năm nay mua hơn ngàn tu nô, nhưng lúc này cũng đã tổn thất tời hầu như không còn.
Trong trận chiến đó, thì lực lượng cao giai đạo binh của Vân giới lục giáo lại một lần nữa khôi phục lại cân đối.
Toàn bộ Đạo môn, cũng chỉ có thể đặt hy vọng của mình lên những Thiên giai đạo binh kia, có thể chống đỡ được đến cùng.
Mà lúc này có thêm ba đại trận Bắc Đẩu Chân Vũ tham gia vào, có nghĩ là tình thế ở phiến hư không ngoại vi này càng ngày càng thêm căng thẳng.
Thương Sinh Đạo, Kiếm tông Phật môn nhất định sẽ cố hết sức phản kích.
Lại nhìn về đối diện, thình lình thấy được liễn xa của Tông Thủ có bảy mươi hai vị Tiên Cảnh tu sĩ chậm rãi đứng lên. Mà khí tức của bọn họ cũng tương tự như là kiếm ý mà Tông Thủ vừa dùng,
- Nguyên Hải Tru Ma Sĩ!
Con ngươi Vân Đài chân nhân co rút, Cửu Đô tiên đinh bị diệt, hắn cũng từng nghe nói qua.
Đám Nguyên Hải Tru Ma sĩ kia cũng đã vang danh tứ phương.
Quả nhiên, lần này Sư Nhược Lan quay về Vân giới tuyệt đối không thể chỉ mang có mười lăm chiến thuyền Địa giai không hạm mà thôi!
Bảy mươi hai tên Nguyên Hải Tru Ma sĩ, tuy chiến lực không có mạnh mẽ như trong lời đồn, nhưng có thể chống lại được ba Bắc Đẩu Chân Vũ kiếm trận.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía liễn xa bên này.
- Bệ hạ, xin hỏi Âm Dương Định Tâm Thuật của Trọng Huyền quốc sư còn bao lâu mới có thể hoàn thành?
Hôm nay cho dù có bại, thì cũng phải diệt cái tên Huyết Kiếm Yêu Quân kia!
Ánh mắt Ân Ngự đảo nhanh, thần sắc đạm đạm nói:
- Bốn mươi chín ngày trước, quốc sư đã chuẩn bị rồi, hoàn thành hẳn là vào giờ Tỵ bảy khắc!
Sau bao nhiêu kinh hiểm sóng gió, thì tới tận bây giờ, hắn mới trấn định lại, thể hiện ra phong phạm của một minh quân.
Đám Tuyết Trai cư sĩ đứng hai bên thì hiện lên vẻ tán thưởng trong mắt.
Thắng không kiêu, bại không nản, quả nhiên không hổ là Đại Thương chi chủ!
- Bệ hạ đừng lo lắng, tên Yên Quân này đi ngược với thiên địa, sớm muộn cũng có ngày bị Thiên phạt. Trời có Đại Thương, vận quốc trường cửu!
Vân Đài ở bên cạnh, vừa nghe nói chuyện vừa nhìn lên bầu trời, có chút cười nhạt, nếu như hôm nay mà bại lui, thì toàn bộ Vân Giới này chỉ sợ sẽ rơi vào bàn tay của tên ma đầu kia!
Thiên phạt? Còn không bằng nhờ vào đám ngoại vực dị tộc còn hơn.
Chẳng qua, giờ Tỵ bảy khắc sao? Nhìn thời gian cũng đã qua giờ Tỵ sáu khắc rồi, chỉ kém chút thời gian thôi, Âm Dương Đinh Tâm Chú của Trọng Huyền sẽ hoàn thành...
Vẫn còn có cơ hội!
Chỉ là thời gian không tới nửa khắc mà thôi, môn pháp chú kia hẳn là sẽ hoàn thành.
Chỉ là sau một khắc, thì một đạo ý niệm từ trong hư không bỗng nhiên truyền vào bên trong thức hải của hắn.
Vân Đài nhất thời giật mình, toàn thân thể như hóa đá. Trong nháy mắt chỉ có cảm giác hoang đường vô cùng tận.
Làm sao có khả năng? Kẻ kia một thân một mình chém giết hơn mười vạn đạo môn đệ tử, phạm vào sát nghiệt ngập trời, đã bị Nho môn bài xích, coi là Nho địch, là một kẻ hôn quân, thế nào lại có thể sẽ là....
Ngẩng đầu lên, Vân Đài vô ý thức nhìn về phía đối diện, sau đó nhìn về đám Tuyết Trai cư sĩ, thần tình càng thêm kinh hãi, tựa như là gặp quỷ vậy, trong lòng mang theo vài phần bối rối, lo sợ không yên.
- Làm sao có thể? Chỉ là một tên Man hoang quân vương, làm sao có thể bằng được Thượng Cổ thánh hiền?
Tại Tửu Trì cung, Tông Thủ ngồi ngay ngắn trên ngự liễn, mặc hoàng y, lúc này đang nhăn mày nhíu mặt.
Vân Đài có thể trốn được vào phút cuối cũng không có ngoài ý dự liệu của hắn.
Đạo môn thế thân phù luôn có thanh danh cực lớn. Đặc biệt là đạo phù do hai vị Chí Cảnh kia chế thì cũng khác gì là Sinh Tử phù cả.
Thấy hai kẻ bên kia lại không can thiệp vào chiến cuộc, Tông Thủ cũng sẽ ngừng tay, thu kiếm.
Bởi trong lòng cũng không còn nóng vội, hắn tâm ý đã định, hôm nay ở trong trăm dặm ở Tửu Cung này, từ Linh Cảnh trở lên đã chẳng còn ai có thể thoát khỏi kiếm của hắn.
Cho là Thánh giai thì cũng không ngoại lệ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.