🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một ít Thánh tôn tu sĩ có thực lực yếu kém, mới nhập Chí cảnh, càng có thể có nguy hiểm bị chém rụng tại chỗ.
Mà cử động lần này của Côn Minh liền ít nhất có thể khiến cho thời gian trọng tụ nguyên hồn của hắn từ 1 vạn 3000 năm rút ngắn xuống còn 7000 năm.
Bất quá lúc này đây, lại coi như là buôn bán lời rồi. Chẳng những là kiếm được, càng có thể nói là khiến cho Đạo môn đau thấu tim phổi!
Đạo môn có Côn Minh này, Thương Sinh Đạo bọn hắn, cũng có Ngụy Húc, có Tông Thủ!
Nhìn bên ngoài khung cảnh, Thái Hoàng đạo quân đã phân ra một bộ phận dư lực bắt đầu thu thập tàn hồn của Côn Minh kia.
Lạnh giọng cười cười, Tú Quan cũng không để ý tới, quay đầu nhìn Tông Thủ đang một mình đứng trên Đại La Thiên cảnh.
Trong nội tâm hiếu kỳ, sư điệt của mình, kiếm tiếp theo sẽ chỉ hướng ai đây?
Chỉ thấy Tông Thủ giờ phút này lại là như trường kình thôn thủy, đang điên cuồng hấp tụ lực lượng của Tam Thập Tam Thiên trận.
Sau một tức, tựa hồ tụ lực đã xong. Sau đó cặp đồng tử kia chợt mở ra.
Trước tiên là mạnh như Tú Quan cũng không khỏi trong lồng ngực rung động một cái.
Là Phần Thế Huyết Đồng!
Trong nháy mắt đóa đóa vô hình chi hỏa ở bên trong khung cảnh điên cuồng thiêu đốt, lan tràn ra. Khiến cho tất cả thời không bích lũy giới chướng đều thiêu đốt lên thương bạch chi diễm.
Trong chớp mắt này, mấy người Đổng Trọng Thư cùng Tinh Tà bị Tú Quan, Long Ảnh dây dưa vẫn còn chưa kịp thoát ly khung cảnh, mắt đều xám tro như chết!
Lúc này cả vùng không gian đều là thương bạch chi diễm. Đối với tu sĩ ở trong khung cảnh cũng không tổn thương gì, nhưng mà đối với một ít người nhạy cảm với hư không chi lực, lại cảm giác được độ kiên cố của thời không bích chướng này ít nhất là gia tăng sáu lần có thừa!
Ngao Khôn giờ khắc này cũng đang từ trong Học Cung chính điện bị nghiền nát kia đi ra. Hắn dùng Tồn tại, Tiêu vong pháp tắc vì Nguyên Tĩnh tu phục đạo cơ, mặc dù là có các loại trân dược khôi phục bổ ích của Thương Sinh Đạo, cũng y nguyên là hao tổn không nhẹ.
Một mực ẩn nấp ở đó, lúc này đại cục đã định, mới hiện ra thân ảnh. Đi đến bên người Ngao Di, vẫn là khí tức suy yếu, chân nguyên ảm đạm.
Bất quá khi nhìn thấy cảnh trước mắt, khuôn mặt tái nhợt của Ngao Khôn lại lập tức bị huyết triều trong cơ thể dâng lên, nhuộm thành sắc mặt ửng đỏ, trong đồng tử tức thì tất cả đều là hoảng sợ.
- Là Phần Thế chi viêm?
- Hẳn là vậy!
Ngao Di nhàn nhạt lên tiếng, rồi sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Tông Thủ ở trên đỉnh tháp.
- Nghĩa đệ kia của ngươi, hôm any xem ra là muốn đại khai sát giới rồi!
Thần thông của Phần Không Lục gia nàng có nghe nói qua, cũng được chứng kiến mấy lần. Lại toàn bộ chưa từng nghĩ tới phần thế chi hỏa này tiến hóa đến đỉnh phong thậm chí có thần uy như thế.
Phần thế chi viêm của Lục gia có thể phần hủy thế giới lực, cũng đồng dạng có năng lực phong tỏa hư không.
Thần thông của Tam Thập Tam Thiên trận tuy có gia cố giới chướng, vậy mà lúc này xem ra, cho dù thúc ngựa cũng đều không đuổi kịp Huyết Đồng thần thông của Tông Thủ.
Ngao Khôn đồng dạng gật đầu, nhìn qua lực lượng của Tam Thập Tam Thiên trận, Phần Thế chi hỏa được khai mở với quy mô như thế. Tính toán của Tông Thủ đương nhiên sẽ không chỉ là vì ngăn trở mấy vị Chí cảnh kia thuận lợi từ trong khung cảnh thoát thân.
- Lần này Tinh Tà kia sợ là gặp nạn rồi!
Lúc này bên trong khung cảnh, Chí cảnh thánh tôn có thực lực yếu nhất chính là Tinh Tà.
Ân oán của người này với Thương Sinh Đạo đã sinh, làm người lại điên cuồng, làm việc tàn nhẫn, khó có thể suy đoán.
Ngao Khôn thật sự không thể nghĩ được, Tông Thủ sẽ có lý do buông tha cho người này.
Chỉ tiếc Nguyên Giang lão nhân kia, thực lực mạnh mẽ thái quá, một trận chiến này sợ là không thể lưu lại được. Theo hắn được biết, đầu lão long này làm việc xưa này sợ đầu sợ đuôi, hôm nay bại lui, chỉ sợ lập tức muốn viễn độn ngàn dặm, không có cơ hội lưu lại.
Lúc này toàn bộ khung cảnh lại đang chán động kịch liệt. Lại cũng không giống như tình hình trận cơ bị lay động trước đó, 17 vạn tu sĩ Thương Sinh Đạo nguy như chồng trứng.
Mà là hai người Thái Thủy cùng Chu Tử đã mạnh mẽ đi ra, lúc này đúng là liên thủ với ngũ đại thần tôn oanh kích bích chướng của khung cảnh. Ý đồ đem những người bị vây trong khung cảnh cứu ra.
Tông Thủ lại chưa từng giống như ý nghĩ của mọi người là đầu tiên sẽ đem cái thương mang kiếm quang kia chỉ hướng Tinh Tà.
Ánh mắt của hắn nhìn lại, nhưng đúng là đầu Hắc Kỳ Lân vốn đã nhanh chóng thoát ly khung cảnh, rồi lại bị Phần Không chi viêm của Tông Thủ cường hành ngăn lại.
Đầu dị biến thần thú này đã không tiếp tục có uy thế chấn đạp khung cảnh như trước, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ lo lắng.
Sợ hãi?
Lúc Tông Thủ cười lạnh, Khiếu Nhật ở trong tay áo dĩ nhiên đã bình tĩnh lại.
Bất quá tâm niệm truyền tới, lại càng là hưng phấn vui sướng.
Cường địch khó có thể đối kháng cũng sắp bị diệt ở dưới kiếm của chủ nhân, cùng chết ở trong tay nó, cũng không có gì khác nhau. Cũng không tiếp tục so sánh chuyện nào cao hứng hơn.
Tâm niệm của Tông Thủ rồi lại khôi phục yên lặng, không kịp có ý nghĩ tư tưởng gì cả.
Đem vô lượng vương đạo chi khí cọ rửa nhập vào trong Luyện Hồn kiếm, lại cấp cho sáu thanh kiếm còn lại.
Chân lực hồn năng tức thì thông qua phù trận trong kiếm, ở trong hư không du tẩu, tạo thành nguyên một đám phù cấm uẩn tàng ngàn vạn huyền diệu, rồi sau đó liền điều khiển thiên đạo ý niệm một lần nữa tụ kết đến đỉnh phong, ngưng kiếm bắn xuống!
Cũng lúc đó, tiếng hô bạo nộ của Thái Thủy ma quân cũng đồng thời vang dội toàn bộ khung cảnh.
- Thằng nhãi ranh, ngươi lớn mật!
Oanh một tiếng, Hắc Kỳ Lân ở phụ cận hư không bích chướng rốt cuộc bị cường hành phá khai.
Cái bạch cốt cự chùy kia cũng chợt đánh vào, cùng với thương mang kiếm khi như tinh hà đảo chiều, mãnh liệt đụng vào một chỗ!
Kình lực bàng bạc, khiến cho hơn mười dặm chung quanh tức thì đều thối nát một mảnh, chung quanh không có một vật còn hoàn hảo.
Cự chùy, kiếm khí, cả hai cái trong lúc này vậy mà bất phân thắng bại, dẫn tới hư không chấn động không dứt. Thiên đạo kiếm ý mà lúc trước Thanh Huyền đem hết toàn lực cũng không thể ngăn cản, giờ phút này lại có xu thế bị bạch cốt cự chùy cường hành đánh tan.
Tú Quan nhíu mày, định ra tay giúp đỡ.
Chỉ là cái ngân sắc quang văn kia vừa mới lập lòe quanh tay phải của hắn, Tú Quan lại khẽ ồ một tiếng, hiện ra thần thông ngoài ý liệu.
- Hả? Kiếm phân Chung Thủy, Chung Thủy thần thông. Thì ra là thế, người sư điệt này của ta là đang lập lại chiêu cũ? Trách không được huyết nhục nguyên khí của Côn Minh kia tựa hồ biến mất nhanh đi một tý.
Thương Sinh kiếm trận tuy cường hãn không thể tưởng tượng nổi, lại rất dễ dàng tránh đi. Cách xa như thế, lại không có lực lượng trói buộc của Tam Thập Tam Thiên trận phối hợp, kỳ thật uy hiếp đối với Chí cảnh là có hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.