- Sư đệ, ngươi tại sao phải tức giận?
Nhìn ra sau khuôn mặt trầm mặc vô tình của Tông Thủ đang cố giấu đi lửa giận. Rõ ràng là suy yếu không vui mừng, phẫn nộ không tranh giành. Ngụy Húc không khỏi bật cười: Sao có thể hoàn toàn tuyệt vọng? Nếu thật sự nửa điểm hi vọng cũng không có, ta sẽ không tùy tiện khuyên Quan sư thúc quay lại, liên lụy đến cả tông môn, phải vật lộn một phen!
Ngụy Húc vừa nói, mắt phượng cũng dần hiện ra khí thế cường liệt tựa hổ báo.
- Lần này do ta quá nóng vội mà không tính toán kĩ lưỡng. Chỉ biết đi đánh nhạn mà lại để nhạn mổ mù mắt. Nếu vậy tên đầy tớ của Thanh Huyền kia, muốn tiêu diệt Thương Sinh Đạo của ta cũng sẽ không khinh địch đến vậy! Chí ít cũng có hai ba vị Thánh cảnh tu si, muốn mạnh miệng ở đây ư? Hắc! Năm ấy sư tôn có câu này thật hay, trời đã không dung ta, vậy ta cũng ngại gì chém đôi trời? Chẳng qua là liều mạng, gấp đôi lưỡng bại câu thương thôi…
Ánh mắt Tông Thủ càng ảm đạm, lòi của Ngụy Húc nói tuy là bá đạo cương liệt.
Nhung ngôn từ lại tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này.
Chỉ nói là trận chiến này nhất định sẽ khiến cho mấy đạo môn đều phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
Minh Ngọc lúc này cũng mở miệng cười nói:
- Tất cả đều phải nghe theo ý trời, Thương Sinh đạo của ta chưa bao giờ chấp nhận loại chuyện này. Dù cho có thật sự rơi vào tuyệt cảnh cũng phải dùng kiếm trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432835/chuong-1434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.