🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc môn cho rằng, thiên hạ có luạn chỉ nằm ở sự tương thân tương ái của cong người, thần tử bất hiếu, phu không tòng phụ, và “ sự luận gia của đại phu, các chư hầu tương công quốc” mãi cho đến khi tìm được người hãm hại, đều là kết quả của sự không yêu thương lẫn nhau, nếu như trong thiên hạ con người có thể tương thân tương ái, yêu người như chính bản thân vậy thì thiên hạ thái bình rồi.
Xem ra Tông Thủ cũng không thực tế.
Mấy vị Thánh Nhân ở Thượng cổ kia ở Chí cảnh đều là người có tài năng, đều có lý tưởng chính mình, nên có mong muốn gì cũng có chút lí tưởng hóa.
Trong mắt hắn, quan niệm của Mặc Tử và Hy tử căn bản không có cái gì làm nên hồn cả.
Nói đến đây, hắn nhìn Thẩm Nguyệt Hiên mặt đã biến sắc.
Tông Thủ cũng không ngừng lại, vẫn tiếp tục nói:
- Tông Thủ ta không làm việc xấu nên không sợ gì cả, bản thân mình cần gì cũng do chính mình tìm tòi, tranh giành mới có thể bảo tồn được mình, nhưng mọi vật trên giới này đều có hạn, nếu muốn tự mình sống được thì phải tranh giàng cơ hội của người khắc, con người đều như vậy, quốc gia cũng như thế, Tông Thủ ta không tin tất cả mọi người đều có thể đạt đến trình độ yêu thương nhường nhịn người khác, cho dù làm được, tin rằng người đó cũng do tôi ta chuẩn bị tiêu diệt hắn, con người trên thế gian này cần phải cạnh tranh, phải có trí tiến thủ, mới có thể bước tiếp được
Đây là những gì Tông Thủ nghĩ đến, cũng là suy nghĩ của tôi, không có gì phải giấu diếm cả, cần phải hợp lực, tinh tế để lấy lòng đối phương.
- Nói đến không tấn công, trước Thủy Tần, các cường quốc đánh chiếm lẫn nhau, liên tiếp ấy nghìn năm đến sau khi Thủy Thần thống nhất Vân Giới mấy nghìn năm sau cũng không có nhiều chiến sự nữa.
Nói đến đây, Tông Thủ nhìn sắc mặt Thẩm Nguyệt Hiên đã buồn rầu ảm đạm không so sánh được.
Cười nhẹ một tiếng, Tông Thủ lại nói tiếp:
- Nhưng mà Tông Thủ tôi cho rằng, có thể dùng đạo lí để biện minh được, khi trăm nhà đua nhau tranh giành mới là lúc Vân Giới của tôi thạnh vượng nhất thời đại, dân thường đều có quyền tự do phát biểu cảm nghĩ của mình, không thể để cô nghĩ cái gì cũng ép dân thường làm như thế, nhưng nhất định cũng phải suy nghĩ đến ý nghĩ của cô.
Ngụ ý là vậy, tôi nghĩ sao nói vây, thể thể vì thế mà liên lụy đến mọi người được.
Tôi vẫn cho rằng năm đó Hán Vũ cấm mọi nhà, độc chiếm học thuật, đúng là một hành động ngu xuẩn.
Chỉ biết lợi một thời mà hại đền ngàn năm
Việc này cũng liên quan đến Thương Sinh Đạo nếu không phải do đạo môn rời khỏi chính quyền thế tục, liên kết với đạo nho giết Hi Tử
Thì Nho môn kia cũng không dám to gan như vậy, dám khuyến khích Đế Quân độc chiếm đạo nho.
Thẩm Nguyệt Hiên mở to mắt, thất thần nhìn Tông Thủ.
Không lâu sau đó, mới thở dai, lạy Tông Thủ một cái:
- Tướng quân nếu như chúng ta sống ở thời cổ đại, nhất định phải tuân theo lệnh Thánh Hoàng, Quân Thượng có vũ khí mạnh như vậy, thần không dám?
Tuy năm đó Mặc môn bị tiêu diệt, nhưng có không ít người chạy trốn được, thần nghĩ vẫn chưa tiêu diệt hết, theo những đồng môn đều cống hiến hết sức lực cho quân thượng.
Cũng là nhờ sự che chở mới có thể tránh được những những mơ ước kế thừa của những đệ tử Mặc môn đang phân tán trên khắp mọi nơi.
Đại Kiền lúc này, rõ ràng cơ hội rất nhiều, tiềm lực vô cùng nhiều, người ở Mặc môn uyên bác không thể không biết.
Tông Thủ cũng yên tâm, trong lòng mừng thầm, sợ những di truyền của Mặc môn, quả nhiên theo lời những người này thì vẫn chưa tuyệt chủng, ngàn năm tu dưỡng, truyền thuyết này đã lan rộng ra khắp mọi giáo phải, giống như cũng có chút của cải.
Có thể nói động lòng người thì chỉ có hắn, thật kỳ vọng.
Sau lúc này, trong mắt Tông Thủ đã hiện lên sự khát vọng.
- Không biết loại cửu diệu toái tinh hạm, các loại hạm Thái ất Thần lôi, các loại hạm chiến, không biết Thẩm Huynh có thể chế tạo được hay không.
Đại giai chiến hạm mặc dù có thể mua được, nhưng nghĩ xa một chút, Đại Kiền sau này vẫn phải cần đến một bộ phận chế tạo không hậm, chỉ có thể như thế mới không dễ dàng bị người khác khống chế.
- Thái ất Thần Lôi? Cửu diệu toái tinh?
Mắt Thẩm Nguyệt Hiên sáng lên, như ẩn chứa không lộ.
- Nhị hạm này cũng rất tốt, danh tiếng lan truyền khắp mọi nơi, nhưng mà Thần cho rằng giống như Tiên đình, loại hàn tinh ảnh nhận hạm tốt nhất,
Bất luận đạo binh nào cũng cos thể thúc tiến vận dụng, cũng đồng nghĩa như thế nó rất tình thường, bị người khác khống chế cũng không đẹp.
Chỉ là lượng sức mà làm, thực sự làm được đến cùng mới chính thứcđạt đến đỉnh điểm chiến hạm…Thẩm Nguyệt Hiên cũng là người quyết đoán và dứt khoát, nên không ít phủ sau khi nhận lệnh lền làm nhanh để kết thúc cuộc mua bán.
Sau đó đảm nhiệm một không hạm bình thường không biết tung tích.
Tông Thủ biết người này phần lớn phải đi mời chào đồng bọn, tự mình tìm niềm vui.
Có vài vị tu sĩ Thần cảnh xin theo hộ giá nhưng đều bị Thẩm Nguyệt Hiên từ chối.
Mơ hồ biết được người này người kia mạnh, khả năng không kém Diệp hiên là mấy nên Tông Thủ cũng không ép buộc.
Chỉ là tấm Thái Thượng tru mà kia đưa cho Diệp Hiên bảo quản phải đợi Thẩm Nguyệt Hiên trở về mới giao phó cho được.
Người này vừa tự tin, vì ma sĩ Nguyên hải tru ma của hắn, tự mình chế tạo địa giai chiến hạm, Tông Thủ tất nhiên cũng ủng hộ.
Là người của mình, nhưng cũng chuẩn bị rời khỏi Thế giới Thiên phương
Ngay ngày hôm đó, Sư Nhược Lan đã thống nhất cửu chiến thuyền thái ất Thần lôi hạm, 14 tàu thuyền chiến công thêm vài vạn binh sĩ vẫn chưa thể hoàn toàn thu phục đạo binh, ép buộc vân giới phải xuất quân đánh trả.
Không thể nào tự nhiên đánh qua được, lúc này Đại Kiền vẫn chưa có thực lực.
Chỉ mấy người bảo vệ giới Tôn còn tồn tại, không thể không lo, nên phải đề phòng.
Hành động này chỉ là cảnh báo, cho dù chỉ có thể khống chế một hai lượng đạo nho cũng đã rất tốt rồi.
Mà hai nhà bốn vị thánh cảnh đạo phật lại mỗi nhà để lại một người ở lại thế giới Thiên Phương cũng giống như Diệp Hiên gắn bó với vùng đất yên bình này.
Hai người còn lại thì đến Nguyên Liên
Chỉ là không biết vì sao diệu đế và bồ tát mỗi lần nhìn ánh mắt hắn đều có chút nghi ngờ.
Khiến Tông Thủ cảm thấy vui, không lẽ việc mình không chung thành với phật, đã bị phát hiện?
Kệ nó, không nghĩ nhiều nữa, nếu như hai người đó không nói rõ, hắn cũng xem như không biết.
Đồng thời tùy vào Diệu đế và Tư không hai vị tôn giả này có trở lại và chiến thuyền Kiền Thiên cự hạm kia lan truyền tin tức nói Tông Thủ hắn đã trở về Nguyên Liên.
Bản thân hắn cùng với Ngao Khôn hai người lặng lẽ ra đi, đi về phía Vân Giới.
Có Thánh cảnh tôn giả Ngao Khôn Ngao Di thúc động Ích Ma Thần Toa, thời gian Tông Thủ đến Vân Giới nhỉ cần vài ngày.
Nếu như Thánh Cảnh tôn giả đồng ý, không sợ tiêu hao nguyên lực, trong một ngày đã có thể đi qua hàng ngàn thế giới.
Cho dù bản thân Tông Thủ, lúc này bay đi bay lại với vận tốc không bình thường, cho dù không dùng đến Ích Ma Thần Tóa, trong một ngày cũng có thể vượt qua hơn 10 thế giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.