- Chuyện này không cần gấp, bên Phật môn còn có chút trở ngại.
Lục Vô Bệnh cười, đối với chuyện Ngọc Bàn, cũng không tự cho mình là có công lao.
- Những tiên tu này, với sức một mình của Lục Vô Bệnh, sao có thể áp chế được chứ? Vẫn là Thánh Tôn Tuyệt Diễm giúp ta ——
Tông Thủ ngẩn ra, lập tức hừ lạnh một tiếng. Nhắc đến tên của những người này, hắn lại đặc biệt khó chịu, đều không phải là người biết cảm ơn gì.
Lập tức lắc lắc đầu, rồi đem thần niệm đưa vào dò xét tình hình bên trong Ngọc Bàn.
Trong Ngọc Bàn lúc này đã rung chuyển không ngừng được, cấm chế bên trong cũng đang từ từ tan vỡ.
Cả không gian lớn đã sắp đến gần biên giới của hủy diệt, giống như Minh Ngục kia vậy.
Một trăm bảy mươi vị tiên tu với tu vi khác nhau đều muốn dùng hết sức lực bản thân giãy dụa, nỗ lực thoát khỏi khốn cảnh. Lúc hợp lực, thanh thế cũng rất lớn.
Còn những người thật sự tuân thủ thệ ngôn lúc trước, an phận chờ đợi thì không được đến một phần mười nữa.
Tông Thủ hừ lạnh một tiếng trong lòng, may mắn bản thân mình lúc trước bắt những người này phải thề “lời thề tâm hồn” (hồn thệ)
Lại ở trên người của mỗi người, đều đánh vào cấm chú linh phù.
Trong lòng cũng càng thêm quyết tâm, lúc dùng những người này để luyện chế đạo binh, nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được.
Nhưng vẫn cần một cấm thuật nghiêm mật nữa, phải khiến những người này không có cách phản bội.
Tông Thủ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432747/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.