Khoảng không gian trước mắt, cũng không có thay đổi gì.
Chỉ có Tông Thủ mới có thể cảm nhận được chỉ điểm đầu kia, tập trung lực khủng bố.
Nếu không kịp thời dừng tay lại, vùng lân cận cách đây cả trăm mét cũng đều bị hủy diệt
Đây là một, một trong cửu cửu quy nhất cũng là một trong những Đại Diễn.
Do Tông Thủ nghĩ đến, duy nhất có thể đối phó với vòng luân hồi.
Lông mày nháy nháy, trong ánh mắt Tông Thủ mới xuất hiện sự trông mong, cảm giác được ánh mắt đang thùy mị như nước ngắm nhìn mình.
Bên cạnh nơi này, chỉ có cô gái dưới gốc cây, Tông Thủ không khỏi kinh ngạc nhìn qua xung quanh.
- Nhưng trên người tiền bối, có cái gì đó không là lạ?
Sao lại có thể thế được
Lục Hàm Yên có lẽ cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, mặt ửng đỏ, tiếp đó lại thương cảm nói:
- Chỉ là cảm thấy thương cảm mà thôi, nhớ con yêu cảu ta, nếu như không có bệnh tật gì thì cũng đã hai mươi mấy năm rồi, cũng giống ngươi và lớn hơn một tí.
Tông Thủ thẹn thùng, hắn đắc ý hơi sớm, dung mạo hiện nay vẫn mãi ở khoảng 16 tuổi.
Tiếp đó lại nghe thấy Lục Hàm Yên buồn bã nói:
- Cũng không biết sau khi rời khỏi đây, không biết nó có chịu nhận người mẹ này hay không? Bây giờ pahir pàm sao? Nếu như có một nửa bản lĩnh của tiểu ca anh thần thiếp đã cảm thấy nãn nguyện rồi, không đúng, hay là không nên tu hành mới tốt, Nhà họ lục sẽ không bỏ qua cho nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432716/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.