Tông Thủ bức ra ba giọt máu huyết, đánh vào trong đó. Lại dùng Phần Không chi hỏa của mình thiêu đốt nửa ngày. Mới khiến cho vật ấy một lần nữa lóng lánh linh quang, xem như đã tế luyện xong.
Bảo vật này, trong Khí Trung Trận đã sớm nổi danh, gọi là Cực Quang Độ Ách Châu.
Tông Thủ thử một lần, trên mặt liền vui vẻ. Dùng pháp lực của hắn, rõ ràng miễn cưỡng có thể ngự sử.
Lập tức liền cười:
- Hai người các ngươi có thể đi vào rồi! Nơi này không thể ở lâu, sớm đi thì tốt hơn. Có thuyền này ở đây, lần đi Vân Giới, chỉ cần 15 ngày là đã có thể đến --
Lục Vô Bệnh nhẹ gật đầu, liền hóa thành một đường độn quang chui vào bên trong.
Tịnh Âm lại khẽ giật mình, ngón tay chỉ vào chóp mũi:
- Ta cũng phải đi sao?
Trong nội tâm đã ẩn ẩn đoán trước, đang âm thầm thút thít nỉ non. Nàng chưa từng nghĩ tới, phải ly khai Thương Linh Giới. Ý định trước kia là ở lại trong Thủy Nguyệt Am, sống quãng đời còn lại.
Tông Thủ nghe vậy liền ‘ hắc ’ một tiếng, cổ quái cười:
- Ngươi ni cô này, rất hiểu chuyện a? Trước khi không phải nói, nếu bản Phật hàng lâm Thương Linh Giới, cứu khổ cứu nạn thì sẽ phụng dưỡng bản Phật cả đời sao? Hẳn là muốn đổi ý sao?
Sau khi nói xong, cũng không đợi Tịnh Âm nói chuyện. Tông Thủ liền trực tiếp dùng pháp lực ném Tịnh Âm vào trong thuyền.
Rồi sau đó ý niệm một dẫn, điều khiển phi châu lập loè một cái liền biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432641/chuong-1240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.