Tịnh Âm vội vàng lau nước mắt của mình:
- Ta muốn ở một chỗ với sư tôn, xem có thể hay không cầu khẩn vị Viêm Thiên phủ chủ kia, khai ân một hai. Bất quá sư tôn không chịu.
Trong lòng là lo lắng không thôi, nghĩ rằng người này, ngược lại so lại có tâm tư đi hỏi chuyện này?
Lúc này chạy trốn, có lẽ còn kịp.
Ngẩng đầu nhìn lên, lập tức một tia huyết sắc cuối cùng cũng từ trên mặt nàng biến mất.
Chỉ thấy chỗ sườn núi kia, từng đạo linh quang thoáng hiện, bốn phương tám hướng nhộn nhạo lên.
Nàng cho dù không có kiến thức, cũng biết đây là dấu hiệu đại trận mở ra.
Ước chừng hơn mấy vạn chiến xa, lục tục bay vút lên. Còn có 12000 thiết kỵ, bay lên thiên không.
Tịnh Âm nhận ra, đây là Xích Diễm Phần Kỵ, lục giai đạo binh của Lục gia.
Tông Thủ lại phảng phất như không phát giác được gì, ngược lại là cau mày, nhìn xem ở dưới chân núi, đám người đông đúc kia.
- Những người này, lại là vì sao mà đến?
Vốn là có thể không chút kiêng kỵ thi triển, có những người này ở đây, lại nhiều nhiều ít ít có chút cố kỵ, tránh cho tổn thương với người vô tội.
Thật sự là phiền toái.
- Còn có tâm tư hỏi cái này? Thí chủ nếu như ngươi không đi, thì có tai họa rồi!
Tịnh Âm có chút hổn hển, nhưng lời này vừa nói ra, cũng không thấy Tông Thủ có dự định rời đi.
Con rùa đen ở phía dưới cũng là lười biếng.
Mắt thấy mấy ngàn lục giai đạo binh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432618/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.