Cùng với Thiên Diễm giáp, trong lúc này Xích Diễm hỏa cũng từng đám bừng bừng xuất hiện.
Có thể đỡ được một thương của người này mà không chết, chỉ có thể là một sức mạnh tương đương.
Sau mấy tháng khổ luyện, thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể.
Chỉ là hôm nay nếu muốn bình an thoát thân, hắn vẫn phải vắt hết sức lực.
Một bóng người từ trong hư không bước ra, xuất hiện trước mặt Tông Thủ.
Người này trông ra chỉ ngoài hai mươi, sắc mặt hồng nhuận, trước ngục có một lục văn mầu đen kì ảo khiến y trông rất yêu dị tà mị.
Chỉ có đôi mắt mang theo vài tia máu phảng phất như đang sôi sục lên đang nhìn về phía hắn.
- Kiếm thuật khá lắm! Nực cười ta là người trong Lục gia mà vẫn còn cho rằng đường đệ ngươi chỉ là một phế nhân! Nhờ vào thân mang Song mạch mà có thể luyện đến cảnh giới này, đường đệ ngươi có thể tự hào rồi đấy!
Thanh niên ấy cầm trong tay ngân thương, chậm rãi tiến lại nhàn nhạt nói.
- Có phải Lục Tử chết dưới tay ngươi đúng không?
- Đúng vậy!
Tông Thủ gật đầu, chuyện do hắn làm, hắn sẽ không bao giờ phủ nhận.
Những lời này nói ra khiến người thanh niên đối diện mặt nổi đầy gân xanh.
- Dựa vào võ công của ngươi, nàng trước mặt ngươi chỉ bằng con kiến! Tại sao không thể giữ lại cho nàng một mạng?
- Tại sao phải giữ?
Tông Thủ ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến hắn giết chết Lục Tử.
Không muốn chuyện của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432583/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.