Lại sợ thế lực của bọn họ, không dám tùy tiện xuất kích.
- "Thế giới Thiên Phương, Thương viên Thần Điện" là phương tuyệt, tội đáng chết.
Dường như đã có thể phán đoán được, Lục Tử rơi xuống đâu. Trên mặt nam thanh hiện kia càng hung dữ, bản năng bắt đầu bộc phát.
- Nhớ cho rõ, cho dù ngươi là ai, có thân phận gì ở nhà họ Lục. Lục Vô Song tôi cũng sẽ nhất định khiến ngươi chết dưới kiếm của tôi! khiến anh đau khổ một đời. phanh thây ngươi, để ngươi nếm mùi cảm giác đau đớn.
Nói song câu đó, hình dáng đó bỗng nhiên quay đi, nhấc bước và rời khỏi mảnh đất hỏa diễm này.
Nhưng mà bóng dáng đó mới rời khỏi chưa được bao lâu,bỗng nhiên một lực rất không biết từ đâu giữ chặt lại bóng dáng kia.
Một giọng nói lạnh lùng nhưng rất uy nghiêm phát lên.
- Lục Vô Song, trận chiến này vẫn chưa kết thúc, ngươi định đi đâu? Thế nhưng muốn rời khỏi đây cũng đâu phải dễ?
- Tử Nhi cô ấy đã mất.
Lục Vô Song cũng không giãy dụa, tùy vào lực nén mà ép thân thể, chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm vào hư không.
- Tôi nhớ rất rõ những lời ngày xưa anh nói, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
- Lục Tử? Là vị hậu bối ? nhớ lại cách đây không lâu, hầu như lúc nào tôi cũng sai khiến cô ấy đi điều tra việc của Vân Giới, thật là không nên, bên đấy đúng là không biết sợ là gì.
Trong tiếng uy nghiêm ấy, cũng chứa đựng ý nghi ngờ, sau đó lập tức lại dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432551/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.