Rồi lại quay lại nhìn Túc Nhượng trên chiếc xe theo sau đó.
- Bản tọa vừa rồi nói để cho ngươi tự sát, đến giờ đã nghĩ xong chưa?
Túc Nhượng sắc mặt trắng nhợt, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Hôm nay mạo phạm là ta không đúng. Kính xin điện tôn đừng giận cá chém thớt mà liên lụy đến núi Bách Tuyệt.
Phương Tuyệt nghe vậy cũng gật đầu:
- Có thể! Ngươi mặc dù đắc tội chủ nhân của ta, nhưng nể tình ngươi không biết có thể giảm tội. Chuyện ngày hôm nay là lỗi của ngươi, không liên quan đến núi Bách Tuyệt. Nhưng còn phải xem thiếu chủ của ngươi và Túc lão đầu nói thế nào?
Túc Nhượng giật mình một cái rồi lại thở nhẹ một hơi ra, thản nhiên nói:
- Lão gia nhà ta con cái nối dõi rất đông, không phải chỉ độc một mình y, chết cũng chẳng sao…
Nói xong câu này thì không nói thêm nữa, lẳng lặng ngồi ngay ngắn xuống, nét sợ xanh xám lan tỏa từ lông mày ra xung quanh, rực rỡ mĩ lệ.
Ánh mắt của Phương Tuyệt lại không thèm liếc đến người này. Y thừa biết lúc này Túc Nhượng đã sợ mất hồn mất vía, thân hình xem như lành lặn giống người sống, kì thật chẳng khác gì người đã chết.
Đành nhếch miệng cười, nhìn về phía Túc Minh Ngọc, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Túc Nhượng mà chết, ngươi sẽ tiếp tục thế nào? Còn dám bắt thiếu chủ của ta làm nô bộc cho ngươi. Túc Minh Ngọc ngươi, lá gan chó cũng thật lớn đấy!
Túc Minh Ngọc cố gắng áp chế bản thân trước câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432535/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.