Con Bích Hỏa Huyền Quy kia rõ ràng cho thấy là dương dương đắc ý, hướng về phía Tông Thủ nhìn xem.
Trầm lâu chủ kia ngược lại là nhìn ra nghi hoặc của Tông Thủ:
- Ta ở trong đó gia tăng hai khối Hàn Viên Thổ vạn năm.
- Hàn Viên Thổ vạn năm?
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, nghĩ rằng thì ra là thế. Hắn có nghe nói qua vật ấy, đúng là nặng vô cùng.
Vừa âm thầm đổ mồ hôi một trận, chỉ cảm thấy chính mình lúc trước là đem miệng nói ra hơi lớn.
Cũng may mắn là ở trong Tần Hoàng phó mộ đại phát tài một phen, nếu không hôm nay chỉ sợ giá tiền kia, lại để cho hắn không ra khỏi cửa tiệm.
Vừa tàn nhẫn trừng con Bích Hỏa Huyền Quy kia, hai mặt thuẫn bài này đã khiến cho hắn hơn phân nửa là muốn nguyên khí đại thương.
Con Huyền Quy kia nhưng cũng là có hiểu biết, mắt lộ ra vẻ vô tội.
Trầm lâu chủ thấy thế tức thì cười cười:
- Là ta thấy cái mình thích thì vui mừng, thực không muốn những Hắc Huyền Tử Anh thiết này cứ như vậy mà bị lãng phí hết. Vì vậy tự chủ trương gia nhập vào trong đó. Còn giá tiền, sau này có thể chiết khấu bảy mươi phần trăm là được!
Tông Thủ từ chối cho ý kiến cười lắc đâu, kỳ thật chỉ cần bảo vật hợp ý, giá cả cao tới đâu, hắn cũng nguyện ý thừa nhận.
Lại xem thuẫn bài này, phía trên lại có gai nhọn. Chân lực thăm dò vào, cảm giác là cứng rắn vô cùng. Dù chưa đạt tới cấp bậc tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432518/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.