Khí thế thanh uy lúc ẩn lúc hiện, đè nặng lên đầu Huyền Vũ
Lực không bằng Huyền Vũ. Thân hình lại có thể biến hóa không ngừng.
Mỗi khi Huyền Vũ lấy xà tiên trừu kích hoặc lực lượng không bằng đều từ thực hóa hư, để không bị thương.
Cái long đầu kia, chỉ cắn cổ Huyền Vũ lại từng đợt từng đợt thôn phệ nguyên khí huyết dịch của đầu hộ pháp thánh thú này.
Lúc đó, cũng không thể tránh khỏi băng đóng thành từng mảng lớn xung quanh thân Huyền Vũ.
Cổ đã bị thương từ trước, cũng không thể làm nên chuyện gì nữa.
Lại có đám lửa bạc trắng cháy bập bùng để đối phó với lực lượng Huyền Băng.
Theo thời gian, phần cổ đã phát ra âm thanh rắc rắc, gần như tiếng gãy, trong mắt của Huyền Vũ càng hiện ra vài phần sợ hãi lo lắng.
- Đây là hộ quốc thánh thú! Cũng là Thần giai!
Bên cạnh, lại truyền đến âm thanh rời rạc của Bắc Huyền tán nhân, âm thanh lại khàn khàn, tràn ngập vẻ không dám tin tưởng.
- Vật này đến cả Đại Thương cũng không có! Một tiểu quốc như
Kiền Thiên Sơn, sao lại có được vật này?
Trên mặt Tình Minh cũng hoàn toàn không chút huyết sắc, tái nhợt như tờ giấy.
Lúc này, không chỉ là nàng cùng với Bắc Huyền, xung quanh Đăng Thiên Đài mấy chục dặm đều là không tiếng chim kêu, có thể nghe được cả tiếng châm rơi.
Tất cả mọi người hoặc là không hay biết gì, hoặc là kinh hỉ, hoặc là không thể giải thích được, nhìn một màn trên bầu trời này!
Vốn đã nắm chắc thắng lợi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432458/chuong-1057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.