Ca Hàm Vận cùng Nghiêm Phi Bạch, là mặt không đổi sắc. Còn lại năm vị, cũng có đồng dạng mặt hàm may mắn vẻ, bất quá lòng cũng đầy căm phẫn.
- Chưởng giáo nói như vậy, ta thực không dám đòng ý!
Một vị đạo giả sáu mươi tuổi, trực tiếp phẩy tay áo một cái, trên mặt là xanh mét một mảnh.
- Võ đạo của tên Tông Thủ này mạnh mẽ quả thật là hiếm có trên đời này. Thế nhưng chẳng lẽ liền bởi vì người này kiếm thuật cao minh, phi đao vô địch. Ta Lăng Vân Tông cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, quên mối thù bỏ mạng của mấy ngàn đệ tử mà không để ý? Ta Lăng Vân Tông bị đoạt đi đạo tràng, mạch khoáng, còn muốn hay không?
Tổ Nhân Cuồng lông mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên tức giận, nhưng vẫn là cưỡng chế.
- Nói như thế không sai! Thế cần nhìn xem, Lăng Vân Tông ta còn có bao nhiêu tiền vốn cùng người ta tranh đấu! Một trận chiến này, chỗ tốt còn chưa có thấy, Đạo Lăng Thái Linh nhị tông, cũng đã tổn thất thảm trọng. Nếu là Tông Thủ chưa chết, Kiền Thiên cũng chưa vong,vậy thì nên làm thế nào? Lăng Vân Tông vốn đã nguyên khí đại thương...
Lời còn chưa dứt, bên cạnh liền truyền đến một tiếng hừ lạnh:
- Đã có Đạo tổ từ xa quan sát trận chiến này, vài vị thánh cảnh trấn thủ! Như vậy chúng ta còn chờ, còn e ngại gì? Nếu không chịu trả một cái giá lớn vậy thì thương sinh khung cảnh kia sao lại có chỗ cho tông ta đặt chân, trở về Đông Lâm...
Đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432456/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.