- Lực lượng của ngoại nhân, tuyệt đối không thể dựa vào!
Hoa Vân lại hơi lắc đầu:
- Trận chiến này chi có tru diệt thằng nhãi ranh kia, đem Ngao Khôn cùng Long Ảnh đều chém, mới có thể một lần nữa chấn nhiếp chư tông, trùng kiến uy danh của Đạo Linh Khung Cảnh ta! Hai mạch Thượng Thanh, Thái Thanh kia, nếu mượn lực lượng của bọn hắn, lại càng cần phải đề phòng. Còn có Nguyên Thủy ma tông, càng là bảo hổ lột da.
Đang nói như vậy, lại bị một thanh âm ở bên cạnh cắt ngang. Đúng là Tình Minh vốn một mực nghe, nhưng khi trông thấy thanh Điêu Linh kiếm thì như có điều suy nghĩ. Lúc này cũng không biết là nghĩ tới điều gì, lại lên tiếng kinh hô.
- Ba năm! Câu nói trước khi Vô Khư sư huynh chết, nói là Tông Thủ chỉ còn ba năm thọ nguyên!
Mấy người ở trong phòng đều là giật mình. Trọng Quang nhíu nhíu mày, đang muốn răn dạy, tiếp đó lại lâm vào suy nghĩ.
- Ba năm sao? Đúng là có khả năng!
- Nói đến việc này, ta cũng một mực kỳ quái. Kẻ này sinh ra bất quá ngăn ngủi chỉ có hai mươi mốt năm. Có thể nào nắm giữ được ‘Thái sơ’ kiếm? Có được kiếm thuật cường hoành như vậy?
Huyền Vi Tử cũng khẽ vuốt râu, trầm ngâm nói:
- Vô Khư tinh tu Tuế Nguyệt pháp tắc! Thật có thể năng lực tránh đi Long Ảnh mà cảm giác được tuổi thọ của Tông Thủ. Nếu thật sự là như thế, liền có thể giải thích thông được. Dùng thọ nguyên làm đại giá, mới có thể nắm giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432438/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.