- Lẽ nào quốc quân còn muốn cùng ta đánh một trận?
- Chiến lại có ngại gì?
Mày kiếm nhếch lên, Tông Thủ lại không có lập tức rút kiếm, mà là ý vị thâm trường hỏi ngược lại.
- Chỉ cần Nguyên Mộng chân nhân nguyện ý, cô tự nhiên phụng bồi! Lại không biết chân nhân ngươi, có thể có nhã hứng này chăng?
Nghe tới đây, khí tức của Nguyên Mộng lại là ngưng trệ một chút, trong mắt thần tình phức tạp, bỗng nhiên sát khí lộ ra, lúc lại do dự chần chờ, âm tình bất định, đủ loại cảm xúc giao thác.
Sau một lát, mới bình tĩnh trở lại. Đúng là phất phất tay áo, lại cười khẽ lần nữa.
- Năm ngàn linh thạch, mười năm không phạm! Đạo Linh Khung Cảnh ta tuyệt sẽ không có nhượng bộ thêm. Quốc quân không chịu, vậy thì tiếp tục kéo dài xuống dưới là được! Lần này đạo môn tai kiếp, Nguyên Mộng thừa nhận! Quốc quân nếu vẫn muốn lưu lại Trung Thổ, liền tùy vào ngươi. Bản tọa ngược lại muốn nhìn xem, Tông Thủ ngươi có thể ở Trung Thổ này, nán lại bao lâu?
Sau khi nói xong, hóa thân ngưng tụ giữa không trung kia lại hóa thành từng điểm linh quang, lần lượt tứ tán đi.
Bất quá ánh mắt kia lại vẫn như cũ băng lãnh như nhận, bao phủ Tông Thủ.
- Ta khuyên quốc quân chớ có tự nhìn mình quá cao. Mọi việc vẫn nên có chừng mực là hơn!
Những lời này nói ra, một điểm thân ảnh cuối cùng của Nguyên Mộng cũng tiêu tán toàn bộ.
Hồn niệm uy nghiêm tràn ngập ở đây, cũng biến mất vô tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432414/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.