Có tham nghị điện ở đây, những người này có có chút cố kỵ.
Vốn là rất nghèo rồi, lại bị những người này trộm chút ít, cầm đi chút ít. Nội khố của hắn, chỉ sợ là cũng không biết còn lại cái gì.
Trên mặt cũng cười, tựa hồ đối với vị đại nho này nói như vậy, có chút tán thưởng.
- Thăng cấp tiểu dân sao? Nói rất có đạo lý! Chỉ là có chút sự tình, bổn vương đã biết rõ là đúng, không thể chỉ vì quá trình gian nan mà không đi làm.
Lại thần sắc trang nghiêm, hình dáng hiên ngang lẫm liệt nói:
- Dân trí không mở, như vậy bổn vương liền hết sức khiến cho bọn hắn biết được lễ nghĩa. Cũng cuối cùng là khiến cho con dân Càn Thiên ta, không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Trung niên nho sĩ kia, vốn sắc mặt còn thoáng hòa hoãn, nhưng nghe được câu cuối cùng mới biết rõ, Tông Thủ nhìn như đồng ý, kỳ thật trong lời nói không hề có nửa phần dao động, trong mắt càng thêm không thích, đang muốn lại mở miệng thì lại nghĩ tới đây dù sao cũng là suy vong Càn Thiên Sơn, đó là chuyện của Tông Thủ, hắn có liên quan gì chứ?
Khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, phất tay áo rời đi.
Người này vừa đi, nhân ảnh toàn thân bao trong hắc khí kia lập tức cười khẽ mỉa mai một tiếng:
- Mấy đại nho này chính là thế, phảng phất chuyện trong thiên hạ đều phải theo quy củ của bọn hắn, toàn bộ nhất định phải theo ý của bọn hắn, đó mới chính là nhân gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432249/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.