Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là người đứng đầu kỵ quân đã sớm có phán đoán. Loại bổn sự thế này, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Lại là một vị Vô Song danh tướng? Làm sao có thể?
Tông Thủ chỉ kinh ngạc chốc lát, đã biết lúc này không phải thời điểm thích hợp theo đuổi việc này.
Thân hình phóng lên không, mặt Huyễn Tâm Kính kia lập tức huyền trên đỉnh đầu, chiếu rọi xuống phía dưới.
Không hiện ra Cửu Vĩ chi hình, liền có thể thấy bóng người trên không hạm đều nhao nhao ngã xuống mặt đất.
Không hạm trong tiếng vang cót kẹtzz C-K-Í-T.. T... T, dần dần ngừng lại.
Tuyết Mộng Long kia cũng tựa hồ trong lòng biết sáu chiếc không hạm kia không thể chạt được, rên rĩ một tiếng, trước khi kính quang của Tông Thủ chiếu qua đã độn không mà đi, không dây dưa với Ngao Khôn nữa.
Rồi sau đó ước chừng mấy tức, thân ảnh Ngao Khôn đã xuất hiện cạnh người Tông Thủ.
- Tuyết Mộng Long này bản lĩnh không tệ, đáng tiếc ngươi tới sớm một lát. Nếu không nói không chừng, ta có thể bắt lấy người này rồi!
Nói đến đây, Ngao Khôn lại tiếc hận vạn phần, nhìn Tông Thủ:
- Nếu tu vị của ngươi có thể tới tiên cảnh thì hắn cũng không trốn nổi!
Tông Thủ biết ý hắn, đến chậm thêm chút nữa, Ngao Khôn tất có thể triệt để áp chế Tuyết Mộng Long. Nếu hắn đã đến tiên cảnh, cũng có thể phối hợp với Ngao Khôn, triệt để phong tỏa phiến hư không này.
Nhưng trong lòng cũng không thấy có gì tiếc nuối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432228/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.