Một văn sĩ chừng ba mươi từ ngoài cửa đi vào. Vốn mang theo kinh ngạc nhìn qua huyết vụ khắp tường lại nhìn qua nam tử hắc y.
Về sau nhìn qua tên công tử này và vái chào:
- Khổng Tu ra mắt công tử!
Tất cả lễ tiết đều là lễ hạ thần. Người có thể khiến Khổng Tu làm như vậy chỉ có thể là trưởng công tử của Dương gia.
- Không cần đa lễ!
Dương Minh hơi gật đầu, thò tay khoát một cái, cuwofi nói:
- Có nhìn thấy muội muội của ngươi không?
- Có!
Khổng Tu lần nữa khom người, thần sắc thổn thức không thôi:
- Ta đã gặp qua Khổng Dao! Trước kia hận nàng tận xương, lúc này nhìn thấy nàng thật đáng thương. Bị yêu vương coi trọng cũng bỏ đi, hết lần này tới lần khác lại xảy ra biến cố thế này...
Dương Minh nghe vậy đối với chuyện từ nhậm đô suất kỳ thật cũng không thèm để ý.
Chuyện hai huynh muội này cũng là chuyện riêng của Khổng gia, không quan hệ tới hắn nên mặc kệ.
Kiên nhẫn nghe Khổng Tu nói thì tinh quang trong mắt hiện ra:
- Như vậy ngươi xem Kiền Thiên Sơn này hư thật thế nào?
- Thủ vệ sâm nghiêm, sĩ tốt tháo vát, luật pháp nghiêm khắc. Tinh binh như vậy mặc dù là Đại Thương cũng khó tìm...
Trong lòng biết Dương gia công tử chính thức muốn hỏi không phải cái này. Trầm ngâm một hồi Khổng Tu mới quả quyết nói:
- Kiền Thiên Sơn mặc dù sâm nghiêm, nhưng mà Tuyết gia như ổ kiến trên bờ đê. Không phải thế lực cường hoành, cũng không thể đề phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432210/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.