Khi Tuân Đan đang nói thì Ách Đan lại như có điều suy nghĩ, nhìn xuống phía dưới, chỗ trung ương đám mây đen kia.
- Ở chỗ kia, bằng vào linh pháp của ta, cư nhiên lại nhìn không thấu.
- Chính là Minh Đô, Liệt Hà!
Tuân Đan hồi tưởng một lát, rồi sau đó khẽ nhíu mày:
- Trong trí nhớ, Tuân Đan từng cùng Minh Đô đấu qua, lại thiếu chút nữa bỏ mình. Hai người đều là dư nghiệt Phù Linh Tông, trăm năm trước chính là Phù đạo tông sư, trận chiến hai mươi năm trước kia, đều có thể lấy một địch bốn, sau đó càng có thể bình yên bỏ chạy. Tuân Đan, Ách Đan cũng bởi vì người này mà bị thương. Nếu không phải như thế, ta và ngươi tuyệt không có cơ hội. Hai mươi năm không gặp, cảnh giới của hai người này rõ ràng không hạ xuống, mà Linh pháp lại càng có tiến bộ.
Mặc dù nói là lấy kinh lịch trước kia, nhưng hắn lại một mực dùng tên ‘Tuân Đan’ để xưng. Liền phảng phất như không phải nói mình.
Mà Ách Đan bên cạnh cũng là lơ đễnh:
- Vị yêu vương kia, chỉ sợ thủ đoạn không chỉ có như thế, có thể cất giấu mấy thứ gì đó.
- Cố lộng huyền hư mà thôi!
Tuân Đan xem thường cười cười:
- Chẳng lẽ sư huynh cho rằng, một trận chiến hôm nay, Tông Thủ có thể thắng?
- Cũng không thể!
Ách Đan nhẹ gật đầu, tương tự cũng không biết là Tông Thủ có thể có biện pháp nào phá vỡ cái sát cục này, sau đó liền nhìn về đỉnh núi Thượng Tiêu Sơn.
- Bên kia đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432094/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.