Bắt đầu ngữ khí còn có chút lúng túng, đến đằng sau lại rất hùng hồn.
Tuyệt Dục lại lắc đầu, hơi vung tay áo:
- Tuyết Sơ tiểu thư, đây là chuyện giữa ta với Thiếu chủ nhà ngươi. Đều có Thương Sinh Cung Chủ và Thiếu chủ ngươi quyết đoán. Không quan hệ gì đến tiểu thư cả.
Khí tức Sơ Tuyết cứng lại, đang muốn nói gì nữa thì lại chỉ nghe Phương Văn ở phía trên đột nhiên lên tiếng nói:
- Tuyết sư muội, có thể trở về rồi!
Sơ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải không cam lòng "ân" một tiếng. Bất quá vừa mới xoay người qua, chỉ thấy trước mắt, vô số đạo ánh mắt, đều đang chú mục nhìn mình.
Có cảm kích, có mạo hiểm, cũng có kinh bội, cũng có vui vẻ.
Sơ Tuyết vốn kinh ngạc, tiếp theo mặt lại đỏ bừng. Có chút không có ý tứ, lại có chút đắc ý.
Chần chờ một lát, mới cố tình không thấy, đi về phía trước. Nàng học theo Tông Thủ trước kia, thần sắc nhàn nhạt, phảng phất không thèm quan tâm đi trở về.
Bỗng nhiên lại hiểu được câu cổ quái suất khí đến chết trong lời của Tông Thủ rốt cục có ý gì.
Trong nội tâm đang lâng lâng, tinh thần mơ màng thì Sơ Tuyết lại chợt thấy dưới chân, một hồi linh lực loạn lưu bỗng nhiên bộc phát. Tựa hồ là dư âm một kiếm vừa rồi vẫn còn chưa tán.
Thoáng một phát không đứng vững, sau đó cả người liền chúi xuống đất.
Một sát na kia, toàn trường đều yên tĩnh.
Mà trong mắt Sơ Tuyết cũng nóng bừng, hai mắt lưng tròng nhìn lên không trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432017/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.