🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn phân nửa là hắn vận khí tốt, không biết từ nơi nào đạt được một môn Thượng Cổ bí thuật.
Hắn cũng mặc kệ Tông Thủ, bình tĩnh nhìn về phía dưới. Nội tâm càng thêm co rút đau đớn, hối hận.
Trong khí bọn hắn nói chuyện thì Sơ Tuyết đã liên tục đâm ra hơn mười kiếm. Cơ hồ mỗi một kiếm, đều khiến Tuyệt Dục chật vật trở ra.
Khoảng cách đang dần dần mở rộng, mười trượng, mười một trượng, mười hai trượng, mà yên tĩnh trước giờ cũng đã bị đánh vỡ. Thanh âm nghị luận ầm ĩ lần nữa vang lên.
- Đây đã là kiếm thứ 29 kiếm! Thất giai sơ cảnh, có thể bức Kiếm Công Tử Tuyệt Dục đến tình cảnh như thế. 29 kiếm, lui ba trăm mười bảy trượng. Việc này nếu nói ra, ai có thể tin tưởng?
- Ngoài Đàm Thu ra, trong Thương Sinh Đạo rõ ràng còn nhân vật như vậy? Linh Vũ hợp nhất, kiếm thuật tinh tuyệt, cái này thật khiến người bất ngờ!
- Nàng thật sự kinh diễm, trước có Thủy Lăng Ba, Phương Văn, sau có Đàm Thu Tuyết Sơ. Thương Sinh Đạo đoán chừng trong vạn năm cũng không lo không người kế tục.
- Ta hôm nay chỉ kỳ quái, vì sao đường kiếm của Tuyết Sơ kia tựa hồ cũng không phải chiếm tiên cơ, mà là sau khi xuất kiếm mới có thể theo thế biến hóa.
Tất cả đệ tử Thương Sinh Đạo đều hưng phấn mặt đỏ bừng. Uể oải trước kia đều tiêu tán toàn bộ.
- Trong Thương Sinh Đạo ta rõ ràng còn có nhân vật như vậy sao?
- Quả nhiên không hổ là nhân vật được tông môn phá lệ thu nhận làm đệ tử đời ba. Còn hơn chúng ta nhiều vậy!
- Trước còn đang kỳ quái, vì sao tông môn, lại an bài Tuyết Sơ bọc hậu. Nguyên lai là chúng ta thực sự quá nông cạn. Cung Chủ đại nhân, nhất định là đã sớm đoán được vị thái sư thúc tổ đời ba này đã đến biên giới đột phá. Kiếm thuật mạnh mẽ tuyệt đối, Linh Vũ hợp nhất, sao có thể không đấu lại Tuyệt Dục chứ? Xác thực mạnh hơn mấy phế vật Viên Phi kia quá nhiều! Thất giai đỉnh phong, nhưng ngay cả một kiếm của người ta cũng không tiếp được
- Kiếm Công Tử Tuyệt Dục, cũng quả nhiên rầm rĩ cuồngvọng! Chẳng lẽ thực cho rằng Thương Sinh Đạo ta không người sao?
- Có thể dùng thực lực mới vào thất giai bức bách Tuyệt Dục đến tận đây, tuy bại nhưng vinh!
- Vẫn là Cung Chủ và chư vị anh minh, Thương Sinh Đạo ta những năm gần đây, thật đúng là nhân tài cường thịnh!
Phương Văn ở phía trên nghe trong lòng lại có chút chột dạ, âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh.
Đề nghị để Sơ Tuyết xuất chiến, không có quan hệ gì đến hắn cả, tất cả đều là thủ bút của vị trên Huyền Mệnh Kim Thư đã tăng lên tới vị trí thứ mười sáu kia.
Sự tình hắn thật không nhìn ra, hổ thẹn, hổ thẹn, mấy vị trưởng lão Thương Sinh Đạo Cung ở một bên sắc mặt cũng đều cổ quái, hơi có vẻ xấu hổ. Bất quá lòng dạ lại thâm hậu hơn Phương Văn nhiều lắm, da mặt cũng càng dày hơn một ít. Điềm nhiên như không có việc gì, mặt mang mỉm cười, tựa hồ như đang hưởng thụ lấy các đệ tử khen ngợi.
Hồn nhiên đã quên không lâu trước kia, ở Đạo cung chánh điện, mấy người vẫn còn tranh nhau chỉ trích một hồi.
Sau khi trao đổi với nhau bọn họ liền triệt để đổi chiều.
- Ánh mắt của Tông sư thúc quả nhiên không tệ! Ta đã nói lão nhân gia, tuyệt sẽ không xằng bậy, tất có thâm ý mà!
- Lần trước khi gặp Tuyết Nhi ta liền giác nàng linh khí nội uẩn, đại trí giả ngu, kiếm thuật hơn phân nửa tinh tuyệt. Thân mang linh phù, cũng nhất định là cực kỳ khắc khổ, hôm nay xem ra quả nhiên là thế, không sai!
- Nguyên lai Lý sư huynh cũng đã nhìn ra? Thật sự là anh hùng ánh mắt giống nhau! Lúc này chúng ta cũng đã giao phó được với tông môn.
Phương Văn không khỏi âm thầm oán thầm, mấy vị sư huynh sư điệt, các ngươi có thể vô sỉ hơn nữa không?
Lúc này hắn cũng thấy kiếm thuật của Sơ Tuyết tựa hồ có chút không đúng. Hậu phát chế nhân, áp chế Tuyệt Dục, hơn nữa là dựa vào kiếm lộ biến hóa phía sau.
Nhưng vô luận nghĩ thế nào, đều nghĩ không ra nguyên cớ.
Cũng đúng vào lúc này. Bỗng nhiên xa xa vang lên một thanh âm kinh dị chấn triệt toàn trường.
- Phương Văn Cung Chủ, không biết đệ tử này của các ngươi có phải là Chiến Võ Chi Thể trong truyền thuyết không?
Lúc bốn chữ "Chiến Võ Chi Thể" lọt vào tai, Phương Văn chỉ cảm thấy như giác ngộ, như thể hồ quán đỉnh, tất cả nghi hoặc, đều được cởi bỏ.
Sao không nghĩ tới chứ? Loại dị trạng này chẳng lẽ không phải chính là biểu hiện của Chiến Võ Chi Thể sao?
Dời mắt nhìn lại, chỉ thấy người hỏi chính là Đao Quân Lý Vô Hồi, khóe môi Phương Văn nhảy lên, rồi sau đó lại cười cười sâu xa khó hiểu.
- Không thể nói, không thể nói!
Việc này hắn cũng chưa từng xác thực, nếu tùy tiện thừa nhận, vậy sau này sai lầm chẳng phải là mất hết mặt mũi sao? Lúc này cũng chỉ có thể ra vẻ cao thâm.
Phương Văn đáp mơ hồ, nhưng người ở đây lại cho rằng hắn công khai thừa nhận.
Thanh âm nhao nhao lần nữa yên tĩnh, mọi người chung quanh đều giật mình.
Chiến Võ Chi Thể! Trong truyền thuyết Thượng Cổ, trực cảm kinh người, trời sinh đã am hiểu chiến đấu. Mặc dù không tập võ học yếu lý, cũng có thể leo đến đỉnh phong võ đạo. Nghe nói trực cảm đỉnh phong, trừ phi là võ đạo, đã đạt đến cảnh giới có thể phá tan ảo diệu Thần Cảnh mới có thể miễn cưỡng chống lại.
Tuyết Sơ này ngoài Linh Vũ hợp nhất ra, rõ ràng còn có dị năng như thế!
Viên Phi lúc này sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Lúc trước nha đầu ngu xuẩn mà mình xem thường, rõ ràng có lực chiến Tuyệt Dục, áp chế hắn.
Cũng đến lúc này hắn mới ý thức được mình rốt cuộc đã đắc tội nhân vật thế nào!
Một Linh Vũ hợp nhất, Chiến Võ Chi Thể!
Cho dù là trong tông môn đối xử công bằng thế nào, nhưng nếu muốn tông môn hưng thịnh, tài nguyên tương lai cũng đều phải đổ cho nàng này, nhất định bảo vệ có thừa.
Tựa hồ Tuyết Sơ này còn là thị nữ của Đàm Thu kia a?
Thì ra là thế Sơ Tuyết, Tuyết Sơ, hơn phân nửa là nàng.
Lôi Động xa xa nhìn về nơi xa, trong mắt mang theo vẻ giật mình, thần sắc lại phức tạp dị thượng.
Lúc trước gặp tiểu nha đầu kia cũng chỉ cảm thấy tiểu nữ hài Hổ Miêu Tộc kia trì đọn, cực kỳ đáng yêu, ngây thơ đơn thuần, đối với Tông Thủ trung thành và tận tâm. Ngoài ra cũng không có cảm giác gì khác.
Khi đó nào nghĩ đến nha đầu kia hôm nay lại kiếm kinh toàn trường chứ!
Một Linh Vũ hợp nhất, Chiến Võ Chi Thể. Chỉ sợ không đến một ngày, tất cả chư tông chư phái, đều sẽ ghi nhớ cái tên này.
Ánh mắt của Tô Thần cũng có chút dị thường:
- Thương Sinh Đạo thế hệ này, thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, lực kháng Tuyệt Dục 30 kiếm mà còn thắng thế, này đã là cường giả cao cấp nhất trong Vân Giới rồi.
Phải, nên biết vị Kiếm Công Tử kia, thậm chí một bộ phận cường giả cửu giai cũng có thể chiến thắng!
Lôi Động thì im lặng, thầm nghĩ Kiếm Tông bọn hắn lần này thật đúng là đã làm một sinh ý lỗ vốn.
Tông Thủ, Sơ Tuyết, đây chẳng phải là mua một tặng một sao?
Lại nghĩ tới Tông Nguyên, không đúng, phải là mua một tặng hai mới đúng. Chỉ hi vọng, giờ phút này vị sư đệ đang tu hành trong Vạn Kiếm khung cảnh kia sẽ không khiến người thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.