- Ta nói chính là chuyện Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia, ta cũng không muốn đỉnh thai của mình phải mất mặt xấu hổ! Cũng không muốn Thương Sinh Đạo ta mất hết mặt mũi. Một trận chiến này, ngươi có mấy thành nắm chắc?
Đi theo Tông Thủ, bước vào bên trong, Triệu Yên Nhiên không yên lòng hỏi thăm. Trong nội tâm xoắn xuýt, vừa không hi vọng Tông Thủ quá mức cầu thành, nóng lòng đột phá cảnh giới. Lại không muốn Tông Thủ, cuối cùng lại bị thua trong tay Tuyệt Dục.
Kỳ thật bại cũng không sao, chỉ cần không phải quá thảm là được rồi, Cường giả như vậy, dù có thể chèo chống một chiêu nửa thức, cũng mất mặt.
Nhớ tới một năm rưỡi trước, cao thủ trẻ tuổi của Thất Linh Tông ra hết, cũng đều không thể địch lại mười kiếm của Tuyệt Dục kia, cả tông cao thấp, đều bị ép tới không một tiếng động. Triệu Yên Nhiên trong nội tâm oán hận, nhưng thực sự trong lòng biết, trông cậy vào Tông Thủ lấy lại danh dự cho Thất Linh Tông, sợ là có chút không thực tế,
Lại không để ý sau khi Tông Thủ bước vào tĩnh thất của mình liền lấy tay đóng cửa, Triệu Yên Nhiên không kịp đề phòng, cả người đụng vào mặt cửa.
Mũi ngọc hơi đau, cũng may thân thể võ giả cường hoành. Sau một lát, đã vô sự.
Lui ra phía sau mấy bước, chỉ thấy trên cửa gỗ kia thình lình có sáu chữ to ‘bế quan, người vô sự chớ quấy rầy’.
Vuốt vuốt cái mũi ửng đỏ, Triệu Yên Nhiên không khỏi âm thầm phát não. Tông Thủ đối với Hiên Vận Lam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1431997/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.