Sơ Tuyết vẫn còn cảm thấy chóng mặt, trong đôi mắt không có tiêu cự. Mà Nhược Thủy cùng Tông Nguyên cũng nhíu mày, cố gắng từ chóng mặt khôi phục lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhược Lan lúc này xanh lại. Nhưng mà sau khi ánh mắt khôi phục thì trước tiên đem ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua trong tay Tông Thủ, dường như muốn đem thứ này triệt để hiểu rõ, mà Tông Thủ lại nhìn qua chung quanh, chỉ thấy nơi này là một gian phòng lớn.
Chung quanh có đủ loại giá sách che kín, vô số các loại điển tịch bày ra trước mặt của hắn.
Mà địa phương của bọn họ đang đứng phân ra một tiểu không gian. Mà chỗ năm người đang đứng có khắc đầy linh vân và phù trận.
- Nơi này là thư lâu?
Trong mắt Tông Thủ hiện ra một tia nóng rực. Lần trước tuy hắn theo Ngụy Húc tới Thương Sinh Khung Cảnh một lần. Nhưng mà nghiêm chỉnh chỉ đi vào trong tổ sư nội đường, dạo qua không bao lâu mà thôi, bên ngoài có tình hình gì thì hắn không có biết. Về phần chỗ tàng thư của Thương Sinh Đạo thì chưa bao giờ nghe nói qua.
- Thiếu chủ, đây là khung cảnh sao? Linh lực nơi này quả nhiên nồng đậm.
Ánh mắt Sơ Tuyết rốt cuộc khôi phục ánh sáng. Vốn thử thúc dục hồn lực thì thiên địa linh năng chung quanh nhao nhao nhộn nhạo, quanh người cũng có hào quang sáng bóng đặc biệt.
Thấy hình dáng này Sơ Tuyết càng vui mừng, vẫy tay chuyển một vòng, một đạo hào quang bảy màu hiện ra lốm đốm.
Nhưng mà qua giây lát sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1431888/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.