🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cơ hồ là cố nén kinh hãi trong nội tâm, Sư Pháp Thiên mở miệng lần nữa, lần này thần sắc lại rất kính cẩn.
- Kính xin quân thượng buông tha con ta! Tuyết Sư nhất tộc ta xuất thân dưới Vân Hải, không biết lễ phép. Định Nguyên hắn cũng là không hiểu quy củ, sốt ruột bảo vệ ấu đệ, không có ý gì. Nếu quân thượng có thể hạ thủ lưu tình, Sư Pháp Thiên ngày sau nhất định vô cùng cảm kích.
- Vô tâm đã như vậy, nếu là lúc hắn cố ý mạo phạm thì sẽ thế nào? Không phải là dám lật cả trời sao? Về phần cảm kích của Sư tộc trưởng ngươi, có thể đáng giá mấy đồng tiền?
Tông Thủ cười Xùy~~ một tiếng khiến khí tức Sư Pháp Thiên lần nữa cứng lại. Tiếp theo lại nhìn Sư Nhược Lan:
- Nhược Lan, ta chém Nhị huynh này của ngươi được chứ?
Nơi đây đông đảo tộc nhân Tuyết sư tộc lập tức kinh sợ. Sư Nhược Lan cũng khẩn trương, lắc đầu liên tục.
Tông Thủ sớm đoán được như thế, lại mỉm cười:
- Muốn ta bỏ qua cho huynh trưởng ngươi cũng được, mười năm sau, ngươi cần phải đánh bại toàn bộ những huynh đệ tỷ muội này mới được! Nhược Lan ngươi có hiểu không?
Sư Nhược Lan vốn lắc đầu, sau đó thấy Tông Thủ không chút do dự rút kiếm khỏi vỏ, như muốn vung xuống liền vội gật lia lịa.
Tông Thủ lúc này mới thoả mãn, như vẫn chém xuống một kiếm! Bỗng dưng chém qua miệng Sư Định Nguyên, theo máu tươi bắn ra, một đầu đoạn lưỡi bỗng dưng rơi xuống mặt đất.
Sư Pháp Thiên lập tức tròn mắt muốn nứt, giờ phút này hắn cũng không dám phát tác với Tông Thủ phát tác, lại trợn mắt nhìn Nhược Lan, hận không thể ăn sống nuốt tươi người con gái này!
Nếu không phải vì tai tinh này, hai con trưởng của mình cũng không rơi xuống tình cảnh như thế. Một người sinh tử không biết, một thì bị cắt lưỡi, đều là vì tiện chủng này cả!
Sư Nhược Lan cũng ngơ ngẩn, lúc trông thấy thần sắc như ác quỷ của Sư Pháp Thiên, ánh mắt càng lộ vẻ bi ai. Không tự kìm hãm được chui vào ngực Sơ Tuyết, tình kiếm chút tình cảm ấm áp từ đó.
- Quy củ của Càn Thiên Sơn ta, người phạm thượng làm loạn chết! Niệm tình ngươi miệng lưỡi không kém nên chỉ có ách hình này, ngươi có phục không?
Tông Thủ nhìn Sư Định Nguyên kia, chỉ thấy trên mặt người này huyết nhục mơ hồ, ánh mắt lại vô cùng oán độc. Mà Sư Pháp Thiên thần sắc lại gần như vặn vẹo, không khỏi bật cười, hai người này xem ra tuyệt sẽ không chịu phục rồi.
Lại quét nhìn qua bốn phía, chỉ thấy mấy người con của Sư Pháp Thiên giờ phút này đều câm như hến. Mà Sư Pháp Thiên, cũng yên lặng không nói gì, không nói thêm gì nữa. Không khỏi cảm thấy không chút thú vị.
Dùng tính tình của hắn, ngược lại hận không thể một kiếm chém toàn bộ cái gọi là đệ tử Tuyết Sư đích mạch này đi, miễn cho chướng mắt.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại e ngại Sư Nhược Lan, không có biện pháp ra tay.
Những người này xem Sư Nhược Lan là tạp chủng thứ mạch, quan niệm thâm căn cố đế, chán ghét từ lâu. Mình chẳng lẽ có thể bằng vào vũ lực, cải biến cách nghĩ của những người này sao??
Khe khẽ thở dài, Tông Thủ bất đắc dĩ vươn tay ôm Sư Nhược Lan vào ngực mình.
- Các ngươi xem thường Nhược Lan, xem nàng là tiện chủng. Nhưng có biết rằng trong mắt ta, nàng nếu so với các ngươi phải cao quý hơn gấp trăm lần không? Nếu bàn về huyết mạch, tiểu nha đầu này là Tuyết Sư huyết mạch tinh khiết, là người được tổ tiên bọn ngươi chiêu cố. Các ngươi chỉ là một ít tạp mạch thôi, rõ ràng lại dám xem là tiện? Thật đúng là buồn cười.
Đối với truyền thừa huyết mạch Yêu tộc đến cùng tình hình thế nào, Tông Thủ kỳ thật cũng không hiểu lắm, chỉ là Sư Nhược Lan này ngày sau, thức sự quá nổi danh, gần như truyền kỳ.
Vô số tông môn, vô số thế lực bai trong tay nàng. Danh chấn Vân Giới, bí mật huyết mạch của nàng tự nhiên cũng truyền ra bốn phía.
Sư Pháp Thiên nhíu mày, rõ ràng cho thấy có chút không tin. Ả tiện chủng này, thân cao không bằng một nửa nữ hài Tuyết Sư tộc cùng tuổi, khí lực nhỏ gầy suy yếu, tại sao có thể là thuần huyết Tuyết Sư tộc được?
Thậm chí màu tóc, cũng không phải ngân bạch như tộc nhân. Có đoạn thời gian, hắn thậm chí hoài nghi nàng này vốn không phải là nữ nhi của mình.
Tông Thủ lần nữa lắc đầu, bỗng nhiên điểm ngón tay vào mi tâm Sư Nhược Lan. Một đoàn Linh Năng thăm dò vào, rồi sau đó chốc lát đã bị một cổ dị lực bắn ra.
Tiếp theo vô số đường vân màu bạc xuất hiện ở mi tâm Sư Nhược Lan, vốn là từng chút một mở rộng, thành bộ dạng bông tuyết, rồi sau đó lại có vài sợi tơ lan tràn khắp toàn thân Sư Nhược Lan. Tuyết ti lướt qua, những vết roi kia đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục.
Sợi tơ màu trắng bạc kia thẳng đến sau khi thương thế của Sư Nhược Lan khôi phục toàn bộ mới phảng phất tan biến từng chút một.
Mà trên tường thành, mặc dù là bản thân Tông Thủ cũng vô cùng kinh ngạc. Lần trước khi hắn dùng Huyễn Tâm Kính, thăm dò Sư Nhược Lan đã phát giác trong hồn hải của tiểu nha đầu này tựa hồ cất dấu gì đó.
Vừa rồi hắn dùng Linh Năng thăm dò vào cũng là muốn dẫn phát. Lại kiên quyết không ngờ tới lại là như vậy.
Trong nội tâm càng một mảnh lạnh như bằng. Biết được tình cảnh những ngày qua của Sư Nhược Lan mình vẫn là đã xem nhẹ rồi.
Thân có mạnh năng lực khôi phục mạnh như thế nhưng trên người vẫn là từng đống vết thương. Có thể thấy mười mấy ngày mình không ở đây, nha đầu kia rốt cuộc chịu đựng nhục nhã cỡ nào.
Đổi lại người thường, chỉ sợ đã sớm chết mất rồi.
Mình cũng thật ngu xuẩn, sớm nên nghĩ đến tộc nhân của Sư Nhược Lan kỳ thật không chào đón nàng mới phải chứ.
Rõ ràng trì độn đưa tiểu nha đầu này về Tuyết Sư nhất tộc, chẳng quan tâm. Tự cho là như vậy có thể chiếu cố nàng. Lại không nghĩ tới, những người được gọi là có quan hệ huyết thống với Sư Nhược Lan lại đối đãi nàng như thế
- Đây là Cuồng Sư Tuyết Ấn!
Một thanh âm già nua, bỗng nhiên vang lên trên tường thành. Khiến cho tâm thần mọi người đều có chút bừng tỉnh.
Tông Thủ nhíu mày nhìn về phía thanh âm kia, chỉ thấy hai lão giả đang run run rẩy rẩy đi tới bên này. Diện mạo một người trong đó có chút tương tự Sư Pháp Thiên, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng cũng khôi vĩ không Sư Pháp Thiên. Khí thế uy nghiêm, thực lực cũng thâm bất khả trắc, địa vị tựa hồ có chút tôn quý. Tên còn lại lại ăn mặc đồ tế tự, đúng là người mở miệng. Trong đôi mắt thần mang tăng vọt, ẩn hàm ý kích động nhìn Sư Nhược Lan.
Cuồng Sư Tuyết Ấn?
Tông Thủ có chút kinh ngạc, lập tức liền không để ý nữa. Trong nội tâm suy đoán, đoán chừng Tuyết Ấn này, cùng Tinh Văn của mình cũng không sai biệt lắm.
Nhàn nhạt liếc nhìn hai lão giả kia, Tông Thủ liền thu hồi ánh mắt, trong lời nói mang ý cười nói:
- Nhược Lan, còn đau nhức không? Có hận những người này không? Nếu không ta giúp ngươi giết toàn bộ bọn họ được không?
Hai lão giả kia khí tức đều cứng lại, có chút hồi hộp nhìn thiếu niên này. Chỉ cảm thấy ngứ khí kẻ này tuy là bình thản không có sóng, nhưng lại vô cùng chăm chú.
Phảng phất chỉ cần Sư Nhược Lan một lời vậy thì Tông Thủ sẽ khiến Tuyết Sư nhất tộc bọn hắn bị diệt tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.