🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thở hồng hộc, thẳng đến khi dư vị trong cơ thể bình tĩnh, lại cảm thấy không cam lòng. Một đôi cánh tay ngọc, từ phía sau ôm lấy Tông Thủ, nói bên tai Tông Thủ:
- Kỳ thật Y Nhân cũng có yêu thân đấy! Là Oa nữ chi thân, a Thủ có muốn thử không?
Tông Thủ lập tức chỉ cảm thấy dục diễm trong nội tâm lần nữa bùng cháy, hạ thân cứng rắn như thép. Cô nàng này sao cũng học xấu như thế chứ.
Cái gọi là Oa nữ, là một chủng tộc Thượng Cổ. Nam tử như thường, nữ tử thì thân người đuôi rắn, mỹ mạo như hoa, nghe nói là một trong các khởi nguyên của nhân loại.
Thời đại Vân Hoang cũng có người dung nhập huyết mạch Oa nữ vào trong cơ thể. Bất quá huyết mạch này cũng chỉ có nữ là có thể hiện ra.
Ngược lại cũng không hiện đuôi rắn gì cả, bất quá thân thể sau khi biến hóa yêu thân sẽ trở nên mềm dẻo dị thường, vô luận là tư thế gì cũng đều có thể làm được. Dựa theo những tạp kí kia nói, yêu thân của Oa nữ Yêu tộc, còn có Nội Mị, là mơ ước của tất cả nam nhân. Một loại diệu dùng cực kỳ thần bí, chỉ có thể thể hội, không thể nói truyền .
Hắn biết được là Hiên Viên gia là huyết mạch bán yêu, lại không ngờ tới, Hiên Viên kế thừa lại là loại huyết thống này.
Nha đầu kia, rõ ràng là đang trả thù!
Mạnh mẽ bắt lấy Hiên Viên Y Nhân, hung hăng vỗ mông đẹp để khiển trách, Tông Thủ lúc này mới lần nữa đè nén dục niệm xuống.
liễn xa này thẳng đến lúc đến dưới Càn Thiên Sơn thì thanh âm hoan hô bên ng oài mới dần yên tĩnh lại.
Tông Thủ hơi có chút cảm giác nhẹ nhõm, lại thấy hổ thẹn. Về sau cái liễn xa này cũng không đến cung điện ở chủ phong mà trực tiếp chạy tới Trấn Càn Phong.
Tới đỉnh núi, quả nhiên thấy ở trên đất bằng trên đỉnh đã xây nên một cái thiết cương điện to lớn.
Tông Thủ mở tay phải ra, kháp một cái ấn quyết, dùng một cái ảo thuật che lại hình dáng của mình, che lại mấy cái đuôi và lỗ tai kia.
Lúc này mới đạp xuống liễn xa, rồi sau đó chỉ thấy bảng hiệu trên đại môn của thiết cương điện kia rõ ràng là viết ba chữ ‘ nghị sự điện ’, cảm giác có chút bất phàm.
Tông Thủ khẽ giật mình, chợt nghe Nhậm Bác giải thích nói:
- Cái gọi là trưởng lão, phải là người có tài đức kinh nghiệm lâu năm. Lần này người trúng tuyển ra từ trong chư thành trực thuộc Càn Thiên Sơn ta phần lớn đều là người trẻ tuổi, có tài đức gì có thể được gọi là trưởng lão? Vì vậy Nhậm Bác cả gan đổi thành nghị sự điện, người tuyển ra đều dùng ‘ tham nghị ’ để xưng hô.
Nhíu nhíu mày, Tông Thủ chợt đã sáng tỏ tâm sự của Nhậm Bác, là lo lắng xưng hô trưởng lão sẽ khiến mọi người quên hết tất cả, thực sự cho mình là trưởng lão.
Cẩn thận suy nghĩ Tông Thủ liền nhẹ gật đầu, kỳ thật hai chữ trưởng lão hắn cũng thấy có chút không ổn, muốn đổi thành hai chữ ‘ nguyên lão ’. Bất quá đề nghị của Nhậm Bác rõ ràng càng thỏa đáng hơn một chút.
Đang muốn cất bước đi vào, tiếp theo đồng tử Tông Thủ liền co rụt lại, nhìn về phía một bên khác.
Chỉ thấy một lão giả diện mạo quen thuộc đang mang thần tình phức tạp nhìn đến.
- Tộc bá?
Cơ hồ ngày đầu tiên Tông Thủ đã nhận ra lão nhân kia, chính trưởng lão tộc bá Thiên Hồ tông thị lúc trước, Tông Chính, người mạnh nhất trong tộc.
Cũng là một trong những nhân vật sau khi Tông Vị Nhiên mất tích vẫn thủy chung khống chế Càn Thiên vương vị trong tay Thiên Hồ Nhất Tộc.
Rõ ràng cảm giác người này khác với lần trước khi gặp trên tế đàn. Khí tức biến hóa của Tông Chính đã tăng lên suốt một cấp độ!
Chỉ trong ngắn ngủi hơn mười ngày, người này đã vượt qua được một bước kia, trùng kích đến cảnh giới Nhật Du rồi!
Tông Chính bước đi thong thả, nhưng lại vượt ngoài ý định, cũng không có chút địch ý nào cả. Ngược lại cao thấp nhìn xem Tông Thủ, thần sắc hơi có chút cảm khái, tự nhiên tia chán ghét kia cũng chưa từng biến mất hoàn toàn.
- Năm đó phụ thân ngươi bất mãn Tông thị ta bất công, phá cửa mà ra. Cơ hồ là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lập nên cơ nghiệp Càn Thiên Sơn. Rồi sau đó lại quay đầu lại, cơ hồ khu trừ toàn bộ đích mạch của Thiên Hồ tông thị ta. Tông Chính mặc dù mừng vì cha ngươi, có thể làm lớn mạnh Thiên Hồ Tông thị ta, nhưng cũng rất căm hận hắn, lại giết hơn mười huyết duệ đích mạch Tông gia. Lại không nghĩ mười năm trước ta coi thường phụ thân ngươi, mười năm sau, cũng đã nhìn lầm ngươi. Đăng cơ mấy tháng đã khôi phục lãnh thổ, khuếch trương vạn dặm. Tông Thủ ngươi, vô luận thiên tư võ đạo, đánh trận chi đạo, đều không thua gì cha mình!
Tông Thủ hoàn toàn mờ mịt, không biết Tông Chính sao lại nói với hắn những lời này?
Tiếp theo trong nháy mắt chợt nghe Tông Chính tiếp tục:
- Ta đã đến Nhật Du cảnh, sẽ không ở lại Càn Thiên nữa. Tông thị nhất tộc, trong tay ngươi, nhất định có thể hưng thịnh, Tông Chính cũng có thể yên tâm rời đi. Chỉ cầu một ngày trở về, có thể trông thấy Thiên Hồ Tông thị ta có thể khôi phục tình huống vạn năm trước kia, xin nhờ!
Thấy Tông Chính bỗng nhiên đại lễ bái xuống, Tông Thủ lập tức tay chân thất thố, đang muốn tránh ra, chợt nghe Tông Chính lại mở miệng lần nữa, lần này ngữ khí lại biến thành âm lãnh:
- Những nếu Tông thị ta vì ngươi mà có gì bất trắc. Như vậy Tông Chính ta mặc dù liều mạng cũng nhất định phải đánh ngươi xuống Cửu U ác uyên! Không biết điện hạ có tin không?
Tông Thủ nhíu mày, sau đó liền lạnh giọng cười cười, thân thể cũng không hề né tránh, ngông nghênh chịu đại lễ của đối phương. Quả nhiên lão gia hỏa này, không phải loại dễ đối phó.
Tiếp theo trong nháy mắt, lại nghe Tông Chính kinh dị một tiếng:
- Đây là tinh văn?
Tông Chính sau khi hét một tiếng kinh hãi liền trực tiếp mở tay áo ra, một đoàn Linh Năng tinh thuần lập tức quét đến, muốn giải khai ảo thuật quanh người Tông Thủ.
Tông Thủ vốn cực lực chống cự, trong tay kết ấn, miệng niệm chân ngôn. Nhưng nếu bàn về đến thủ đoạn Linh Sư đấu pháp thì hắn thật sự kém xa Tông Chính cả vạn dặm. Bất quá trong giây lát ảo thuật kia đã bị phá giải. Tông Thủ bất đắc dĩ, chỉ phải lại biến ảo phù thuật, khiến chung quanh người có một đoàn vân vụ, ngăn trở tầm mắt người chung quanh.
Rồi sau đó hồ nhĩ hồ vĩ liền hiện ra trước mắt. Trong nội tâm ai thán, ảo thuật của mình quả nhiên vẫn không tới nơi tới chốn.
Tông Chính vốn chỉ mơ hồ trông thấy trên người Tông Thủ có Tinh Văn thoáng hiện. Nhưng đợi đến lúc hắn quét Linh Năng qua thì lại triệt để ngơ ngẩn.
- Tông Thủ này, tu vị linh pháp rõ ràng đã đến Hoàn Dương chi cảnh! Hoàn Dương Linh sư 14 tuổi!
Bất quá giờ phút này, càng khiến hắn để ý lại là trên người Tông Thủ.
- Thiên Hồ yêu thân! Ngươi là bán yêu, rõ ràng đã thức tỉnh yêu thân, lại là Ngũ vĩ Tinh Văn!
Vốn là vô hạn kinh hỉ, tiếp theo Tông Chính tựa hồ cũng ý thức được gì đó, thần sắc lần nữa âm trầm xuống:
- Nếu đã thức tỉnh yêu thân, vậy sao còn cần giấu diếm, che che lấp lấp như thế? Cái gọi là Tinh Văn, chính là chứng nhận Hoàng giả Hồ bộ, chính là huyết mạch tinh khiết nhất của Thiên Hồ Nhất Tộc. Trời sinh nên thống soái Hồ bộ thập tộc ta, là đích mạch chính thức của Hồ tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.