🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giờ phút này ngay cả người giàu trí tưởng tượng nhất cũng sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Mà thiếu niên trên đài giờ phút này phá vỡ hình tượng trong mắt mọi người.
Thân hình hắn tuy vẫn gầy yếu như trước nhưng thời điểm xuất kiếm lại khiến cho tất cả mọi người ở đây run rẩy phủ phục.
Tướng mạo thanh tú không khác bình thường nhưng thủ đoạn thu phục Tông Nguyên, lôi đình lôi đình ngày hôm qua, thậm chí giết chóc huyết tinh vừa rồi khắc sâu ấn tượng khiến người ta không cách nào quên.
- Đây gọi là giả heo ăn thịt hổ ah, quá giảo hoạt rồi! Tuyết Mạc Ngôn cùng Vụ Diệp thật đáng tiếc!
Sài Nguyên thở dài một tiếng trong lòng, mắt nhìn trung ương tế thiên đài bên ngoài mười trượng hơi nhéo mắt lại, hắn chỉ cảm thấy giờ khắc này trên người Tông Thủ tỏa ra quang mang chói mắt vô cùng.
Trong lòng cũng âm thầm may mắn, mình cuối cùng không muốn cùng Tuyết thị đồng lưu bước ra khỏi vũng bùn đó.
Mặc dù không có đứng sai hàng, nhưng cuối cùng không sai.
Bất quá tiên quân quả nhiên là giấu thật là sâu.
Thế tử thiên phú chi tài bực này có thể cam tâm bị người khác khinh khỉnh xem thường, một mực ẩn nhẫn không phát.
Cho đến ngày hôm nay, mới bỗng nhiên nổi tiếng!
Sài Nguyên nhìn người kia đang quỳ trên đó một chút, rất xem thường dời mắt đi.
Lúc trước là bởi vì muốn duy trì cơ nghiệp Càn Thiên Sơn mới ủng hộ Tông Dương. Chỉ vì kẻ này tuy là dòng chính lại cũng không liên quan quá lớn tộc trưởng nhất mạch tiền nhiệm của Tông thị, ngược lại có lợi ích chi tranh.
Hắn thừa nhận Tông Thế mới là người tài hoa thế hệ này của Tông thị, có tư cách kế thừa Yêu Vương vị nhất.
Nhưng giờ phút này vừa so sánh với Tông Thủ, quả nhiên là như Hổ Thiên Thu nói là đồ cặn bã.
Thế tử hắn mới là mây trắng trên bầu trời cao không thể chạm! Mà Tông Thế lúc trước dù chói mắt thế nào kỳ thật cũng không quá đáng là bụi trong đất, bùn nhão mặc kệ người ta giẫm đạp mà thôi!
Tông Thủ thu kiếm lại, chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể, Linh Năng ở bên trong hồn hải đều bị rút đi khá nhiều.
Bách chiến kiếm, hẳn là một kiếm bá đạo nhất bên trong tứ chiêu kiếm thức. Kiếm ra mấy trăm, bất quá đối với ứng chính là quần chiến, dùng tu vi của hắn hôm nay cũng khó mà phát huy ra.
Mà Nhất Túy Kiếm cũng đồng dạng cường hãn vô cùng, kiếm nhanh nhất, biến hóa thất thường nhất. Tiêu hao cũng vượt qua cực hạn Tông Thủ có thể thừa nhận.
Qua hơn nửa ngày, Tông Thủ mới miễn cưỡng khôi phục một chút. Bất quá trên mặt vẫn hiện vẻ đỏ hồng.
Trong tâm niệm là có chút hiểu được, kết hợp khẩu quyết quyền pháp thức thứ tư. Bỗng nhiên Tông Thủ đã minh bạch tình cảm tâm tính của người sáng tạo ra bộ quyền pháp này. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tâm pháp rõ ràng cho thấy chưa từng diễn sinh mở rộng Định Linh Hoàng Quyền, hẳn chủ nhân thật sự là Tông Vị Nhiên?
Quyền pháp này cũng không phải tàn kiểu, mà là căn bản thì chưa từng hoàn thành?
Ngẫm nghĩ một lát, Tông Thủ nhưng không cách nào xác định liền lắc đầu, không hề đi nghiên cứu nữa.
Hắn bỗng dưng quay đầu mỉm cười với lão tế tự Tông Lăng:
- Tế điện bị cắt đứt, không biết ta dùng đầu Tông Thế tế thiên, có thể được thượng thiên lượng thứ không?
- Tế điện bị cắt đứt, không biết ta dùng đầu Tông Thế tế thiên, có thể được thượng thiên lượng thứ không?
Tông Lăng nghe vậy thì vẻ sợ hãi cả kinh lộ rõ, hắn biết Tông Thủ đây là mượn đầu Tông Thế lập uy lần nữa.
Nhìn thoáng qua Tông Thế sắc mặt trắng bệch, chỉ còn vẻ tuyệt vọng thì không chút lựa chọn gật đầu:
- Người này cấu kết kẻ thù bên ngoài muốn giết thế tử, đầu sỏ gây nên nhiễu loạn tế thiên đại điển có thể nói tội ác tày trời! Phải nên tru sát, giảm thịnh nộ của trời xanh.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, mấy ngàn người dưới tế đàn nhao nhao quỳ xuống bái, quỳ lạy phủ phục, thần sắc cuồng nhiệt lộ ra kinh hỉ khó hiểu.
Rất nhiều người còn chưa từng trong rung động hồi phục, chỉ cảm thấy trong lồng ngực cảm xúc bành trướng, khó có thể bình tĩnh.
Lời đồn quả không thể tin, thế tử không phải phế nhân! Hơn nữa còn là Linh Võ song tu, kinh tài tuyệt diễm! Là thừa tự chính thức Yêu Vương Càn Thiên Sơn, tương lai có thể làm cho Càn Thiên Sơn chính thức xưng hùng Vân Giới.
Trong lồng ngực chảy xuôi theo nhiệt huyết, giờ khắc này hận đám người Tông Thế Tông Dương đến cực hạn.
Nếu không phải những lũ tiểu nhân dư nghiệt đích mạch tông gia gây sóng gió thì Càn Thiên Sơn thành sao có thể tổn thất như thế?
Nhớ tới tình hình mạo hiểm mới rồi, mọi người toát mồ hôi lạnh, nếu không phải là thế tử oai hùng, sớm nắm giữ đế vương võ đạo, Sơn Hà Kiếm Ý thì trận chiến đó đã bị đám người kia được như ý. Bọn họ còn có mặt mũi gì đi gặp tiên quân?
- Mời thế tử tru sát Tông Thế, xử phạt mức cao nhất để giảm cơn nộ của trời xanh.
Thanh âm của mấy ngàn người hợp thành một chấn triệt toàn bộ đỉnh núi. Trừ đám tộc lão Tông Thị chưa từng quỳ xuống dưới thạch đàn lộ vẻ đột nhiên khác lạ. Bất quá giờ khắc này trong mắt mười mấy người đều hiện ra vẻ bất đắc dĩ kiêng kỵ.
Tông Thủ cười khẽ một tiếng, Cửu Lân Kiếm trong tay chém xuống. Một đạo nhận ảnh vừa mới hoạch xuất, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn:
- Dừng tay! Tông Thế mặc dù có sai cũng có tộc quy tông định tội về sau khiển trách! Thế tử còn không phải là tộc trưởng Yêu Vương, tự tiện không thẩm mà tru, không phải quá vượt quyền sao?
Trong hư không một sợi tơ mảnh màu lam từ đằng xa quấn quanh tới,
như nước không phải nước, giống như kim không phải kim, lúc cận thân có một cỗ lực lượng vô hình cản trở thế kiếm của hắn.
Tông Thế nghe vậy, trong mắt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, tuyệt vọng cũng dần dần biến mất. Mà hơn mười vị tộc đồng dạng mắt hàm kỳ vọng, có Tông Bá ở đây, mặc dù không thể phế bỏ Tông Thủ cũng có thể áp chế kiêu ngạo của tiểu tử này.
Để cho đám người đó biết được, tông gia đích mạch, không thể khinh thường! Tuyệt không phải hạ thủ lưu tình như Tông Vị Nhiên lúc trước.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại nhìn về phía thanh âm đến. Chỉ thấy xa xa một người ngự khí bay tới, dưới chân dẫm một cái thẻ tre, thân hình cao gầy, tướng mạo bốn mươi tuổi, ánh mắt thì tang thương vô cùng cũng không biết tuổi tác thật là bao nhiêu. Trong tay hắn cầm một viên hoàn màu xanh da trời, phảng phất là vô số tơ mỏng quấn quanh mà thành, đó là nơi phát ra sợi tơ này.
Làm cho người kinh ngạc là khi hắn vận khí tại hai mắt chỉ cảm thấy người này nguyên thần, đúng là huy hoàng quảng đại, có mười đạo phù lục nổi trên hồn hải của người này.
- Mười đạo chân phù?
Linh Sư Hoàn Dương Cảnh đến chín đạo chân phù về sau chính là đỉnh phong. Bất quá chỉ cần hồn hải ngươi có thể dung nạp được, chân phù còn có thể ngưng tụ, có thể súc tích lực lượng nhanh hơn trùng kích Viết Du chi cảnh!
Trong lòng Tông Thủ thầm nghĩ người này hắn là Tông Bá rồi, Linh Sư Hoàn Dương Cảnh đỉnh phong. Sau khi Tông Vị Nhiên mất tích Thiên Hồ Tông Thị vẫn là đại tộc đệ nhất Càn Thiên Sơn nội thành không chỉ bởi vì nhân khẩu đông đúc mà bởi vì cường giả trong tộc vẫn đứng đầu Càn Thiên chư tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.