🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Lục đệ, lời nói không thể nói như thế được. Hiên Viên Y Nhân tình hình có chút bất đồng với trước, ta cũng là gần đây mới biết được, nàng là đệ tử đích truyền của Đan Tuyền Tông, xác thực cần cố kỵ một hai!
Nhậm Thiên Sầu cười khổ một tiếng, ánh mắt lại cực kỳ nhẹ nhõm tự phụ:
- Bất quá muốn bỏ qua nàng cũng đơn giản, không cần phải khó khăn như thế.
Đến cùng bỏ qua thế nào thì Nhậm Thiên Sầu lại không giải thích mà thần sắc nghiêm nghị nói:
- Ngoại trừ nàng này ra, còn có vị Tử Lôi Thương Tông Nguyên kia tất sẽ không ngồi nhìn Tông Thủ bị chúng ta giết chết. Người này cũng thật là khó giải quyết, ta cùng với hắn chiến đấu nhiều nhất chỉ có năm thành phần thắng. Mấy Tiên Thiên mà Tông Linh mời chào, mấy vị Ẩn Linh Vệ âm thầm bên Tông Thủ cũng cần đề phòng! Ta và ba người các ngươi sẽ bị ngươi phương nào ngăn trở đây?
Tạ Tuấn nghe vậy cười cười:
- Cái này huynh trưởng cũng không cần lo lắng, việc này đều đã có Liệt Diễm Sơn làm thay chúng ta, tiểu đệ vừa mới biết được chỗ mấy vị kia, bây giờ có thể đi qua nói chuyện. Bọn hắn muốn theo chúng ta cắn một ngụm thịt từ Càn Thiên Sơn thì sao có thể không xuất chút khí lực nào được? Ngược lại lựa chọn giết người chỗ nào cũng cần phí chút ít công phu.
Nhậm Thiên Sầu thần sắc lập tức buông lỏng, mắt lộ ý tán thưởng:
- Khẩu tài của ngũ đệ xưa nay ta đều tin tưởng! Về phần khi nào sát nhân thì đợi vài ngày sau lại nói, giờ phút này còn không biết vị thế tử kia rốt cuộc là đi đường nào. Lăng Vân Tổ Nhân Cuồng từng nói bảo vệ hắn mười lăm ngày, tuy nói phạm vi hạn định là ở phụ cận Vân Thánh Thành, bất quá tốt nhất là đợi qua mấy ngày nữa thì hơn.
Thấy Tạ Tuấn cũng không có ý phản đối, Nhậm Thiên Sầu có chút gật đầu, biết được việc này dĩ nhiên sẽ quyết định như vậy. Tiếp theo lại nhìn về phía Linh Sư họ Phương
- Phương huynh, không biết ý của ngươi như nào? Có nguyện ý theo chúng ta làm chuyến sinh ý này không?
Linh Sư họ Phương kia có chút nhíu mày, vô ý thức muốn cự tuyệt. Hắn tên là Phương Long, một kẻ không môn không phái, vốn không có quan hệ gì với chuyện này, chỉ là có chút giao tình với ba người này nên mới được thỉnh mời tới tương trợ.
Nếu như tình hình của Tông Thủ thật sự đã không nơi nào nương tựa thì cũng thôi đi, ra tay coi như là kết cái thiện duyên, thuận tiện có thể cầm chút ít thù lao. Nhưng mới rồi biểu hiện của người Vân Thánh Thành còn đó, rõ ràng chuyện lần này còn có huyền cơ hắn không biết.
Tạ Tuấn dường như đã sớm biết hắn sẽ như thế, ánh mắt lập loè một hồi:
- Nếu Phương huynh chịu giúp ba người chúng ta một tay, hộ giá ngũ giai trong tay người này sẽ thuộc về Phương huynh, nếu có phiền toái gì cũng có thể vào trong Vân Hà Sơn chúng ta tránh
Phương Long thần tình lập tức khẽ động, mặt lộ ra vài phần tham lam khát vọng, lại khắc chế, ánh mắt thanh minh nói:
- Dùng thực lực ba người các ngươi, giết kẻ này giống như cọng rơm cái rác. Nhâm huynh càng đã lĩnh ngộ kiếm thế, đừng nói mấy vị cao thủ tiên thiên, dù là cường giả Võ Tông cũng không phải không thể chiến thắng. Vì sao nhất định phải cần ta tương trợ?
Nhậm Thiên Sầu và Tạ Tuấn không khỏi là nhìn nhau cười cười, biết được người này dĩ nhiên đã động tâm. Người trước khẽ lắc đầu, sâm lãnh nói:
- Cái gọi là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, ta không biết vị thế tử Càn Thiên Sơn kia đến cùng còn tiền vốn gì không, cũng chẳng muốn đi đoán. Chỉ cần toàn lực ứng phó, nghiền áp qua là được. Quản hắn hắn có thủ đoạn gì, chung quy cũng không ngăn được bốn người chúng ta hợp lực!
Phương Long như có điều suy nghĩ, hai đấm dần dần nắm chặt, trong nội tâm dần dần có quyết đoán. Đang muốn nói chuyện thì tâm thần lại bỗng cả kinh, bỗng nhiên nhìn bên trái.
Lại chỉ thấy bên kia, nửa điểm động tĩnh cũng không có. Không khỏi là nghi hoặc nhướng mày, cảm giác hình như có vật gì ở đó, có loại cảm giác như bị rình xem vậy.
Mà khi thần niệmcủa hắn tản ra dò xét lại không phát giác gì.
....
Rời Vân Thánh Thành, đi về phía đông ước chừng ba mươi dặm chính là Đông Phương Vân Hải.
Nơi này biên giới lục địa ra bên ngoài, tựu tất cả đều là mảng lớn mảng lớn mây mù. Cùng ngang hàng với đường chân trời của Vân Giới, quay cuồng khởi động bên dưới
Mà giờ khắc này khoảng cách bờ biển ước chừng hơn bảy nghìn dặm, trung ương Đông Phương Vân Hải đang có một vị nử tử toàn thân hỏa hồng nộ diễm ngập trời lăng không mà đứng, hư đạp trên vân hải.
- Lôi Động ngươi là thuộc con chuột hay sao? Có giỏi ra đây cho ta! Ta biết rõ ngươi trốn bên dưới, không phải muốn tìm chúng ta thử Bách Long đao của ngươi sao? Vậy thì đi ra chiến đi?
Chửi ầm lên, Thủy Lăng Ba tựa hồ còn chưa hết giận, mạnh mẽ trùng trùng điệp điệp đạp mạnh. Khiến cho vân hải phạm vi ngàn dặm đều có chút chấn sáng ngời.
Cương khí vỡ bờ, mảng lớn mảng lớn khí vụ, đều bị cưỡng ép gạt ra, nhưng vẫn không thấy tung tích Lôi Động.
Thủy Lăng Ba hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ khí càng đậm.
- Ngươi mà là Cuồng Đao gì? Sơn Thủy đao ý kia chẳng lẽ là chui trong khe nước ngộ ra được sao? Đã có lá gan tìm ta thử đao, vậy thì nên có chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả! Chờ ta chăm chú lại chạy trốn không đánh? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Hồng Tụ vung lên, trên không trung Lôi Đình chợt hiện, vô số mây lửa, hội tụ mà đến, tách ra những mây mù quay cuồng kia.
Mà Thủy Lăng Ba lúc này không giống trước, da thịt càng lộ ra non nớt, tựa hồ trẻ lại vài tuổi, nơi mi tâm càng có một đạo phù văn lôi quang và hỏa diễm quấn giao.
Tùy ý hô hấp một cái đều có uy năng lớn lao, quấy tung mây mù khắp nơi.
- Rất tốt! Ngươi hôm nay cứ trốn đi! Đừng để cho ta bắt được ngươi, coi như là thúc phụ tự mình đến xin tha cho ngươi, lão nương cũng phải lột da của ngươi. Lôi Động ngươi có tin hay không!
Trong mây mù chung quanh vẫn không có động tĩnh, Thủy Lăng Ba chớp mắt, quyết định cứng rắn không được thì sẽ mềm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Được rồi, ta cũng không nên so đo với vãn bối như ngươi. Chỉ cần tự ngươi đi ra xin lỗi, chuyện lần này sẽ bỏ qua, nhưng nếu ngươi bị ta bắt được, vậy cũng cũng không phải chỉ đơn giản là đánh ngươi một trận đâu. Lôi Động ngươi cần phải nghĩ kỹ! Ta cho ngươi một phút đồng hồ, sau khi qua thì tự gánh lấy hậu quả!
Tiếp theo là yên lặng đứng yên, không nói một lời chờ đợi. Phía bên trái ước chừng ngoài mấy chục dặm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi hơi do dự.
- Lời ấy là thật?
Thủy Lăng Ba nhướng mày, trong mắt hơi lộ vẻ vui mừng. Ý niệm tản ra, toàn lực tập trung vào nơi thanh âm kia, thần sắc trên mặt cũng nhu hòa xuống.
- Tự nhiên là thật, thật đến không thể thật hơn!
- Tiên tử sẽ không so đo chuyện ta lấy ngươi thử đao sao?
- Chỉ cần ngươi xin lỗi thì tự nhiên sẽ không so đo! Dù sao ngươi cũng là vi võ mà cuồng, võ cuồng như ngươi bổn tiên tử đã gặp nhiều rồi.
- Lúc trước chửi, mắng ngươi gái lỡ thì, tiên tử cũng sẽ không để ý?
Khóe môi Thủy Lăng Ba lập tức một hồi co rút, mạnh mẽ nắm chặt quyền, phát ra tiếng vang. Lại cố nén, trên mặt vui vẻ như cũ.
- Không thèm để ý!
- Nhưng ta nghe qua Thái Nguyên Tiên Tử ngươi thanh danh bất hảo, nói chuyện cho tới bây giờ đều không tính toán gì hết.
Trong thanh âm hào phóng mang theo chút do dự.
Thủy Lăng Ba hơi kinh hãi, lộ ra vẻ khó hiểu:
- Có sao? Thủy Lăng Ba ta nhất ngôn Cửu Đỉnh, khi nào nói chuyện không tính toán gì hết?
- Là ta lo như vậy, đúng rồi! Phía trước còn mắng ngươi lão yêu bà, tiên tử sẽ không ăn ta đấy chứ?
- Ta sẽ không ăn người!
Thủy Lăng Ba hừ một tiếng, đã có chút không kiên nhẫn:
- Ngươi đến cùng có đi ra không?
Thủy Lăng Ba phóng ý niệm đi tuần tra, vậy mà không thể tìm được vị trí chính thức của Lôi Động.
Mà giọng nam hào phóng kia cũng ha ha cười cười:
- Cẩn thận nghĩ một lát, Tiên Tử ngươi tìm không được ta, ta cần gì phải đi ra? Tiên tử thật thú vị, nếu cầm đường kẹo đi lừa gạt hài tử, định có thể không đâu địch nổi.
- Ngươi đang đùa nghịch ta?
Thủy Lăng Ba nhíu mày, lóe lên lệ sắc, thần sắc gần như phát điên:
- Cũng hay cho ngươi tự xưng Cuồng Đao, ở trước mặt một nữ lưu cũng phải trốn trốn tránh tránh, giống như con lợn bị cùm chuột, sao có thể xem là nam nhân?
- Hắc! Đại trượng phu co được dãn được, có thể mềm có thể cứng, ai nói trốn trốn tránh tránh, cũng không phải là nam nhân?
Lôi Động cười cười, lời lẽ hào hùng:
- Ngươi một gái lỡ thì ngay cả nam nhân cũng không có chạm qua, làm sao hiểu được ý chí và phong tình của đại nam nhân bọn ta?
Thủy Lăng Ba lập tức nổi điên, 3000 sợi tóc dựng lên, giữa mi tâm lôi quang lập loè.
- Rất tốt! Ngươi nhất định không chịu ra sao? Ta hôm nay phải đánh cho ngươi ra! Dù phải lật cả Vân Hải này, cũng phải bắt được con chuột ngươi!
Trên không dần dần mây đen cuồng tụ. Một tổ tổ phù văn xanh đậm lục tục hiển hiện sau lưng Thủy Lăng Ba.
Vô số lôi điện, nhao nhao hội tụ mà đến, triệt để bao nàng vào trong, càng tụ càng lớn, một trượng, ba trượng, bảy trượng, mười trượng!
Đợi đến khi hai mắt Thủy Lăng Ba cũng hiện ra tia tia thanh lam chi sắc, vô số lôi đoàn, thình lình trùng kích mọi nơi tràn ngập trong phạm vi trăm dặm, đúng là thành từng mảnh khu vực, cưỡng ép oanh kích không chút để ý hậu quả. Chỉ trong mười mấy hơi thở, liền chỉ thấy khắp nơi đều là lôi quang lập loè, xuyến động mọi nơi, khắp vân hải đều là một mảnh bừa bộn.
Mà diện mạo của Thủy Lăng Ba lúc này càng thêm trẻ tuổi.
- Cho ngươi mắng ta lão yêu bà, gái lỡ thì này! Ngươi mắng nữa không? Ngươi có bản lĩnh cứ trốn tránh đi, đợi đến lúc ta bắt được ngươi, nhất định phải rút gân lột da, tháo thành tám khối, nấu cùng thịt heo thịt dê cho chó ăn!
- Gia Minh Minh ta mới chỉ hai mươi chín mà thôi! Tìm không thấy song tu đạo lữ, lại không phải lỗi của ta. Rõ ràng là đàn ông các ngươi vô năng, không có thực lực.
Càng nói càng hận, lôi quan hội tụ quanh người Thủy Lăng Ba vậy mà lại càng khổng lồ mấy lần, không chút nào có dấu hiệu suy kiệt, tướng mạo cũng trẻ thêm vài phần, toàn bộ thân hình đã rút lại. Bộ dáng mười tám trước kia giờ phút này đã biến thành chừng mười sáu tuổi.
Đang khi cao hứng oanh kích trong vân hải, xa xa bỗng nhiên có một thuyền lá nhỏ, chậm rãi lái tới nơi này. Cứ như vậy huyền phù ở trong không trung, nhanh chóng di động trong vân hải
Trên đầu thuyền còn đứng lấy một bóng người, thướt tha, cầm một cái dù hồng thần sắc lười nhác nhìn về phía trước.
Nhìn chốc lát, nữ tử mới khe khẽ thở dài:
- Sư thúc, trên người tên này có kiện Linh Bảo kia, chỉ cần trốn vào biển mây, trên đời này có ai có thể tìm được hắn? Ngươi đừng thấy hắn cuồng, kỳ thật vô cùng khôn khéo. Cần gì phải ở đây lãng phí thời gian với hắn Ngươi ở trong này đuổi hắn suốt hơn mười ngày, cuối cùng có thể đả thương hắn chút nào không? Nói không chừng hiện tại hắn đã sớm lẻn đi. Mặc dù sư thúc thật muốn bắt được con chuột này, cũng nên bẩm tông môn, trước lấy Thái Nguyên Thiên Kính tới mới phải!
Thủy Lăng Ba lại không để ý tới, trong mắt điện mang chợt hiện, vẫn từng đoàn từng đoàn lôi quang, toàn bộ như không cần hồn lực Linh Năng điên cuồng oanh tạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.