🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lăng Vân Long Nhược không ngờ cũng có lúc nhìn nhầm.
Dùng tu vi Võ Sư có thể nhìn thấy huyền ảo của kiếm kia, thiếu niên này sao có thể dùng hai chữ thiên tài để làm cực hạn? Thiên tư như thế làm sao có thể bị thể chất hạn chế?
Ngày sau nếu Long Nhược biết được không biết sẽ hối hận như thế nào...
Tâm thần ổn định lại, Triệu Yên Nhiên cẩn thận hồi tưởng, xác thực một kiếm vừa rồi của Tông Thủ kỳ thật còn xa mới đạt tới cấp độ kiếm ý.
Nhưng mà bộ pháp và thậm chí từng động tác cực nhỏ đó bao hàm một chữ "vận" đặc biệt.
Phàm là võ giả có thể sơ bộ nắm giữ Võ Đạo chi môn, nắm giữ nội dung quan trọng của võ học thì nhất cử nhất động, từng chiêu từng thức của hắn đều có một loại vận luật.
Kiếm thuật của Tông Thủ chẳng những có kiếm vận, làm cho người ta cảm thấy cuốn hút mà còn có kiếm vận, kiếm thế, kiếm ý, thậm chí ẩn ẩn đạt đến cấp độ "hồn".
Chưa thể chính thức thi triển nhưng xác thực nó ẩn chứa một loại ý niệm Võ Đạo thâm thúy khó dò, khó có thể nắm lấy và cường hoành vô cùng.
Thở sâu một hơi, Triệu Yên Nhiên nhìn về phía Tông Thủ, trước đó không có cảm giác gì thì hiện tại thiếu niên dáng người gầy yếu đơn bạc này bao hàm khí khái hào hùng, thiên phú cũng xuất sắc đến đáng sợ.
Sâu trong nội tâm Triệu Yên Nhiên xuất hiện sát cơ nồng đậm, khí tràng quanh người lập tức biến hóa, vô số hạt băng phấp phới theo gió, trong phạm vi trăm trượng nổi lên bông tuyết, thanh kiếm trong tay nàng dần dần trong suốt như thủy tinh.
Sát ý làm cho người ta lạnh thấu xương tập trung vào Tông Thủ cách đó ba mươi trượng, nhân vật như thế, nàng tuyệt không thể để hắn sống sót.
Khuôn mặt Tông Thủ hơi động, hắn nhếch mi lên lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó đạp nửa bước, trường kiếm hơi nghiêng sang bên trái, khí cơ toàn thân biến đổi khác hẳn với khí chất lúc trước.
Vẻ bình tĩnh phiêu dật trước đó chuyển thành sừng sững bất động chi bàn thạch, dưới áp bách ý niệm của Triệu Yên Nhiên, thân hình đơn bạc của Tông Thủ hùng vĩ như núi cao.
Lông mày Triệu Yên Nhiên hơi cau lại, nàng cảm thấy kiếm thế mình đang súc tích không ngờ bị trì trệ.
Trong đầu vô ý thức hiện lên một câu: thủ như nguyên sơn chi cố, công như liệt điểu chi tiệp (đại ý = thủ vững như núi, công nhanh như chim Thiểm Liệt.)
Nguyên sơn ý chỉ ngọn núi cao nhất ở trung ương Vân Lục chiều cao ba vạn bốn ngàn trượng có bốn chín phong, vô cùng khổng lồ. Mà liệt điểu là Thiểm Liệt Điểu phía tây Vân Hải lúc sinh ra chính là ngũ giai yêu thú, nổi tiếng bởi sự nhanh nhẹn, không kém thần thú một chút nào, vì vậy mà được gọi là Thiểm Liệt Điểu.
Một kiếm cuối cùng chắc chắn sẽ nhanh như Thiểm Liệt Điểu, dưới sự tấn công điên cuồng của nàng, thủ vững trọn vẹn sáu mươi lăm kiếm chỉ lui nửa bước xứng đáng với câu thủ như nguyên sơn.
Bất quá khi đó Tông Thủ thủ ngự không như lúc này, ấn tượng đó làm nàng khắc sâu.
Một động tác vô cùng đơn giản liên quan tới xu thế Võ Đạo giao phong.
Giống như tình hình thổi Hoàng Tuyền U Minh khúc trước đó, tiết tấu của nàng bị Tông Thủ cắt đứt.
Kiếm trong tay còn chưa phát ra đã có cảm giác khó lòng phát ra.
Hơn nữa một trước một sau đúng là hai loại ý niệm Võ Đạo hoàn toàn bất đồng.
Giờ phút này nàng cơ hồ có thể khẳng định, Lăng Vân Long Nhược ngày sau nhất định sẽ hối hận, nói không chừng càng sẽ sự tình ngày hôm nay mà đấm ngực giẫm chân.
Hơn nữa nàng còn không nhịn được thú vị khi nghĩ tới vị tông chủ của Lăng Vân Tông nếu như thấy một màn như vậy, có thể trực tiếp đánh Long Nhược kia vào trong Vạn Phong tháp trấn áp mười năm tám năm hay không?
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Doãn Dương cũng chẳng biết lúc nào đã tới sau lưng Tông Thủ, ước chừng hai mươi trượng. Cả người giống như dây cung căng ra mang theo địch ý nồng đậm, Triệu Yên Nhiên nhăn mày, sát cơ toàn thân dần dần thối lui, ngược lại hiếu kỳ hỏi:
- Tông Thủ ngươi có biết kiếm ý hay không?
Tông Thủ nhíu mày, cảm giác nữ nhân điên trước mắt chẳng những đã không có sát ý mà ngay cả chiến đấu cũng không có. Nhưng hắn không dám chủ quan, gật nhẹ đầu một cái nói dối:
- Có nghe nói, trong điển tịch cổ có ghi lại không ít nhưng chưa từng thấy.
Đời trước của hắn, thân là trong trò chơi Thần Hoàng, một trong Vân Giới Thất Hoàng Kiếm Hoàng Đàm Thu làm sao có thể chưa thấy qua kiếm ý?
Cho dù là trong hiện thực cũng đồng dạng sớm đã nắm giữ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Bất quá dùng kinh nghiệm mười ba năm của "Tông Thủ" thì chắc chắn chưa từng chứng kiến loại đồ vật thuộc về Thiên Vị võ giả.
Triệu Yên Nhiên cảm giác trong miệng có chút đắng chát, dùng xuất thân của Tông Thủ tuyệt không thể chứng kiến võ đạo cao thâm được.
Chỉ là nỗi lòng phức tạp càng khó nói lên lời, thậm chí có điểm chán nản.
Không có thấy tận mắt nhìn thấy, cũng không có người chỉ điểm có thể nắm giữ kiếm ý nàng tha thiết ước mơ...
Bỗng dưng Triệu Yên Nhiên cất kiếm vào trong vỏ, nàng dứt khoát lấy ra hai lọ đan dược tiện tay ném về phía Tông Thủ.
- Tông Thủ công tử kiếm đạo thông linh, với ba phi đao kia sử dụng ba loại kiếm ý thì ta không thể thắng được. Đây là tiền đặt cược đấu kiếm, là ta cuồng vọng dùng ngươi làm Lô Đỉnh Nguyên Thai, ngày sau sinh cơ của Yên Nhiên chỉ sợ còn chưa tới một thành. Chỉ hy vọng ta và ngươi đừng gặp lại nữa.
Lúc ném đan dược ra, trên mặt Triệu Yên Nhiên khôi phục vui vẻ hết sức lông bông, nàng nhìn thật sâu Tông Thủ rồi xoay người đi.
Nàng trượt trên băng rời đi, những chỗ nàng lướt tới, nước đóng băng nhanh chóng, tốc độ của nàng không hề kém đầu cự giao của Long Nhược.
Tông Thủ thấy là âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ chính mình thật đúng là xem thường cổ nhân, công pháp băng hệ không ngờ còn có tác dụng như vậy.
Bất quá Triệu Yên Nhiên tuy là chỉ có Tiên Thiên chi cảnh nhưng một thân chân khí thâm hậu tới đáng sợ, có thể dùng để di chuyển đúng là xa xỉ.
Tiếp theo hắn hớn hở nhìn vào hai lọ đan dược trong tay, phong phạm cao thủ vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Sáu miếng đan hoàn đều là đồ tốt a.
Danh tự Luyện Thai Đan tuy bình thường nhưng danh như ý nghĩa, đó là đan hoàn có thể phụ trợ rèn luyện Thai Tức. Bất quá thường thường chỉ có những đại tông môn, thế lực lớn mới có thể có được.
Hơn nữa bởi vì phương thuốc không giống nhau nên dược hiệu cũng có sai biệt. Càn Thiên Sơn cũng có luyện chế, bất quá hiệu quả thì kém cỏi nhất. Theo Tuyết nhi nói, Tông Vị Nhiên có bốn mươi viên tại Tam Lục Tiền Trang đã là tồn trữ mười năm của Càn Thiên Sơn. Đáng tiếc không lấy được tới tay.
Mà Luyện Thai Đan của Thất Linh Tông lại thêm vào một ít thứ bất đồng, được Vân Giới gọi là Thất Linh Luyện Thai Đan, không chỉ nội luyện có thể Trúc Cơ khai thông thân mạch, tiến vào cấp độ ngoại luyện cũng có kỳ hiệu đồng dạng.
Hẳn là Thất Linh Tông cố ý chuẩn bị cho Triệu Yên Nhiên, Về phần Tuyết Hồn Đan thì chỉ có Thất Linh Tông mới có, nó thuộc về linh đan thần hồn. Mỗi một viên đều có thể làm lớn mạnh thần hồn, tinh khiết thần hải.
Từ ý nào đó, giá trị sáu viên thuốc này kỳ thật không kém hơn ba kiện bảo vật mà Long Nhược đưa tặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.