🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Có thể nào không thèm để ý? Những lời kia cũng đã nói ra miệng, chẳng lẽ còn có thể vãn hồi, khiến bọn hắn chê cười? Làm người ah, phải có ngông nghênh!
Tông Thủ hơi lắc đầu, lặng lẽ cười cười, thần sắc thản nhiên nói:
- Kỳ thật một chút mặt mũi ta ngược lại cũng không cần quan tâm, chỉ là thấy hai người các ngươi bị tên kia làm nhục, thật sự nhìn không chịu được. Những lũ tiểu nhân kia, ta nhìn thật sự buồn nôn.
Doãn Dương ngạc nhiên, có chút im lặng. Thế tử tuy là nói rất phóng khoáng, cũng cực suất khí, nhưng giọng điệu này sao lại nghe có chút chột dạ?
Kỳ thật những xỉ nhục kia, hắn cùng với Sơ Tuyết cũng không có gì. Hơn nữa mặc dù giờ phút này trở về, người Lăng Vân Tông sao có thể chê cười được? Đãi như khách quý còn không kịp nữa ấy chứ.
Đang nghĩ ngợi nên nói vài câu tạo bậc thang cho Tông Thủ. Sơ Tuyết lại không có chút cảm giác nào, cũng hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta ngược lại cho rằng Thiếu chủ nói rất đúng! Đặc biệt là Lương Diệu Tử, thật khiến người chán ghét, nói Thiếu chủ là cái gì phế vật rác rưởi, nhưng Thiếu chủ ngoại trừ thân thể song mạch, có điểm nào không mạnh hơn hắn? Đại tông đệ nhất Đông Lâm Vân Giới, rất rất giỏi sao? Ngày sau dù đến cầu chúng ta, cũng không quay về. Tuyết Nhi dù có chết, cũng không muốn nhập Lăng Vân Tông gì đó!
Tông Thủ và Doãn Dương cũng há miệng ra, một hồi tức cười, sau đó nghĩ nghĩ, giờ phút này quay đầu lại, cũng quả thật có chút không thỏa đáng, liền hỏi ngược:
- Không biết thế tử, rốt cuộc làm sao phát giác ra sơ hở của Tiểu La Thiên kiếm trận kia? Doãn Dương cũng suy nghĩ hồi lâu, chỉ cảm thấy là cả kiếm trận, đều không ke hở nào, phối hợp rất khăng khít. Thật sự khó có thể tưởng tượng, thế tử thân hãm vào, rõ ràng có thể nhanh như vậy, liền tìm được cách phá trận!
- Cái này đơn giản!
Tông Thủ nghe vậy, lại cười vang nói:
- Không có sơ hở, vậy thì tự mình làm ra sơ hở là được.
Lông mày Doãn Dương lập tức nhăn lại. Cái này cũng là lẽ thường của võ học, bất quá nếu mười tám cỗ kiếm khôi lỗi, thật sự có thể phá vỡ đơn giản như vậy thì cũng không đến mức qua vạn năm Đông Lâm Vân Giới không người nào có thể phá rồi.
Mà sau một khắc, chỉ nghe thanh âm Tông Thủ lần nữa vang lên nói:
- Những kiếm khôi lỗi kia quả thật bị bọn hắn làm cho không chê vào đâu được. Lúc chậm tự nhiên là một chút biện pháp cũng không có. Chẳng qua nếu như đợi đến lúc nhanh thì liền có cơ hội rồi.
Thân hình Doãn Dương lập tức khẽ rung lên. Trong mắt tinh mang chớp lên, hiện ra vẻ chợt hiểu.
- Lúc chậm thì không chê vào đâu được. Chỉ khi nào nhanh lên thì mới có cơ hội. Thì ra là thế, thì ra là thế!
Chỉ là không biết, thế tử hắn là lúc ấy tự mình nghĩ được, hay là dựa vào trực giác của mình để phán đoán?
Nếu là thứ hai, vậy vị thế tử nhà mình nhất định là tập võ chi tài bất thế, ngày sau nhất định có một không hai đương đại. Còn nếu là cái trước, vậy thì càng thêm đáng sợ, khiến cho người cố kị! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trên thềm đá xuống núi, Doãn Dương lần nữa lâm vào trầm mặc, đi đến cuối, nhìn bóng lưng Tông Thủ lại có một chút thất thần.
Thiên tư của đứa nhỏ này thật sự là trong vạn không một, đáng tiếc trời sinh đã bị vây khốn.,
Nếu có một ngày có thể vượt qua đạo gồng xiềng song mạch kia thì nhất định có thể chắp cánh bay cao, xông lên tận mây xanh.
Thậm chí phiến thiên không của Vân Giới cũng chưa chắc có thể dung nạp được Hùng Ưng trời sinh đã cao cao tại thượng kia.
Chỉ là muốn giải quyết loại thể chất này, được giải thoát chính thức dễ dàng vậy sao?
Doãn Dương trong lúc kinh ngạc thì Tông Thủ và Tuyết Nhi lại bắt đầu ồn ào. Vừa đến cách sơn môn không xa thì Tông Thủ liền chuẩn tự mình xuống đi, Tuyết Nhi lại sống chết không cho, một đôi cánh tay ngọc gắt gao xiết chặt phía sau, không chịu để cho hắn xuống.
Tông Thủ vùng vẫy cả buổi cũng không thể thoát thân, chỉ có thể là tức giận gõ đầu Sơ Tuyết:
- Tuyết nha đầu, còn không mau buông ta ra. Nếu như bị người nhìn thấy, thiếu chủ nhà ngươi sao còn có thể gặp người được nữa?
Trên chân núi đó là bất đắc dĩ, Tiểu La Thiên kiếm trận, mười hai đạo Thiên Phù xác thực đã khiến hắn hao tổn đến không còn nửa phần khí lực, đường núi cũng xác thực gập ghềnh khó đi, từng bước hung hiểm.
Nhưng đã ra khỏi núi còn bị một cái nữ hài cõng trên lưng, thật là xấu hổ không chịu nổi.
- Không thả đâu!
Tuyết Nhi cũng hừ lạnh một tiếng, bỉu môi oán giận nói:
- Chớ lộn xộn! Còn kém vài bước nữa thôi. Thiếu chủ ngươi từ nhỏ vẫn cứ như vậy, chỉ thích nhất cậy mạnh! Vừa rồi rõ ràng đã căng gân hơn mười lần rồi! Hiện giờ căn bản đã thoát lực a? Nhưng lại cố sống cố chết chống đỡ. Còn có, đừng gọi ta nha đầu, Tuyết Nhi hiện giờ đã trưởng thành rồi!
Trong nội tâm Tông Thủ không khỏi xấu hổ một hồi, sau khi phá mười tám cỗ kiếm khôi lỗi kia, lúc trên núi còn không phát giác gì, nhưng khi vừa xuống núi lại cảm thấy mỗi một khối cơ bắp đều đang co rút run rẩy. Bất quá trong miệng hắn lại không có nửa phần chịu thua:
- Ai nói ta không còn khí lực thế? Căng gân là căng gân, không ảnh hưởng gì đến thoát lực cả. Ngươi mới mười ba tuổi, không phải nha đầu thì là cái gì? Cõng ta lâu như vậy không biết mệt sao?
- Không việc gì! Tuyết Nhi khí lực rất lớn, đi vài ngày cũng không có việc gì! Hừ, thiếu gia ngươi lại nói dối rồi. Vừa rồi lúc giãy dụa, khí lực thật sự rất yếu, Tuyết Nhi kỳ thật không hề xiết chặt chút nào cả.
Lời còn chưa dứt, Tông Thủ đã thẹn quá hoá giận:
- Nha đầu chết tiệt kia! Thiếu chủ ngươi là song mạch chi thân, về sau tình hình như vậy còn nhiều, chẳng lẽ bị ngươi cõng còn ít sao?
Sơ Tuyết lại ngạo nghễ nhướng mày, thần sắc vô cùng chăm chú:
- Đó là đương nhiên, thiếu chủ cả đời đều như vậy, Tuyết Nhi sẽ cõng thiếu chủ cả đời! Tuyết Nhi đã đáp ứng quân thượng rồi, cả đời này, đều sẽ không rời khỏi Thiếu chủ!
Tông Thủ vốn tức cười, sau khuôn mặt hơi động, chỉ cảm thấy nơi mềm nhất nơi đáy lòng đột nhiên bị xúc động, trong lồng ngực bắt đầu nổi lên cảm xúc phức tạp, ánh mắt cũng không tự giác nhu hòa lại, chuyên chú nhìn Sơ Tuyết.
Nhất thời hắn cũng quên đi giãy dụa, thẳng đến sau khi qua sơn môn mới chậm rãi hoàn hồn.
Vừa muốn châm lại chiến hỏa, liền chỉ thấy phía trước có hai bóng người đang xa xa đi tới.
Thân hình Sơ Tuyết và Doãn Dương lập tức dừng lại, mà thần sắc Tông Thủ cũng hơi hơi ngưng tụ.
Hai người kia, một người chừng bốn mươi, tướng mạo lạ lẫm, chưa bao giờ thấy qua. người khác chỉ có mười sáu, lại cảm giác có chút quen thuộc. Trong đầu hắn cũng tự động nhảy ra một ít hình ảnh trí nhớ về người này.
Tông Linh, thân đệ Tông Thế, cũng là một trong đường huynh của hắn. Trong trí nhớ của Tông Thủ cũng không kết giao quá nhiều với người này. Lúc gặp mặt cũng thường thường chỉ gật đầu thôi, quan hệ cực kỳ lãnh đạm. Trong Càn Thiên Sơn suốt vài năm cũng không nói được một câu.
Mặc dù không biết người này tại sao lúc này lại xuất hiện chỗ này, nhưng dù sao hơn phân nữa cũng không có hảo ý với hắn.
Hai người bên kia thân hình cũng hơi dừng lại có chút ngạc nhiên, tiếp theo thần sắc buông lỏng, Tông Linh mở miệng đầu tiên, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Đây không phải đường đệ sao? Xem tình hình này, hẳn đệ là bị Lăng Vân Tông đuổi xuống dưới? Ta nghe nói trong tay thúc phụ, không phải có một tấm Lăng Vân Chu Lệnh sao, hẳn là đường đệ không dùng đến?
Tông Thủ nghe được khóe môi có chút run rẩy, khẩu khí của Tông Linh sao lại giống như đúc Tông Du đã chết đi kia thế? Không hổ là đường huynh đệ, quả thực chính là một khuôn mẫu in ra.
Thần sắc Doãn Dương và Sơ Tuyết lại bỗng dưng biến đổi, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.
Trung niên xa lạ kia cũng lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Đây là không đến Hoàng Tuyền tâm không chết! Doãn huynh, ta đã sớm nói. Các ngươi lần này đến Đan Linh Sơn chưa hẳn có thể như nguyện. Ngươi lại không chịu tin, hiện giờ như thế nào? Khi đó đáp ứng, chung quy cũng sống khá giả hơn lên Đan Linh Sơn, mất hết mặt mũi!
Cổ Doãn Dương dĩ nhiên lại ẩn hiện gân xanh, cơ bắp trên người từng khối bị kéo căng, sắc mặt khó coi đến cực hạn. Mà con ngươi của Tông Thủ thì lại có chút sáng ngời.
Đã hiểu, người này chính là Phùng Hiểu từ nói chuyện với Doãn Dương. Chuyện hôm nay cũng coi như đơn giản, chỉ cân nhắc một chút liền biết được nguyên do bị vị Lương Diệu Tử kia của Lăng Vân Tông cự tuyệt ngoài cửa.
Tuyết Nhi cắn chặt răng:
- Các ngươi hèn hạ!
- Hèn hạ?
Phùng Hiểu Xùy cười, mặt hiện vẻ khinh thường:
- Đã là đối thủ, vậy thì tự nhiên phải không từ thủ đoạn! Lúc trước quân thượng làm việc còn ác hơn Thiếu chủ nhà ta gấp 10 lần. Kỳ thật xét đến cùng, không phải là các ngươi lựa chọn sao? Nói đến vị tiền bối kia tuy là đã đáp ứng giúp ta một tay, nhưng thực sự cũng cho thế tử một đường cơ hội. Chỉ cần thế tử vượt qua khảo hạch, cho dù là Tông Thế Thiếu chủ nhà ta cũng không có cách nào.
Lời còn chưa dứt, Tông Linh liền cười lạnh một tiếng:
- Nói nhiều như vậy làm cái gì? Phế vật vẫn là phế vật! Dù có Lăng Vân Tông Lệnh nơi tay, cũng vẫn là bùn nhão không xây nổi tường. Bất quá đường đệ ngươi ngược lại thật sự phúc khí tốt, đây là được Tuyết Nhi cõng xuống núi? Trước kia ta xem ngươi tuy vô năng, nhưng chung quy vẫn có chút cốt khí. Hôm nay lại thực sự khiến mặt mũi Tông gia mất hết! Tự ngươi không đi được sao? Còn không xuống cho ta!
Tuyết Nhi nắm tay chặt lại, má phấn đỏ lên, thần sắc nổi giận, hận không thể một quyền vung qua đánh cho Tông Linh kia thành mặt bánh mỳ.
Thiếu chủ nàng không phải phế vật! Ba trăm bốn mươi ba tức phá vỡ Tiểu La Thiên kiếm trận, không cần linh lực, vẽ ra mười hai "Thiên Phù" nguyên vẹn, thế gian này có mấy người có thể so sánh?
Phong quang trong Đạo Cung Đan Linh Sơn, tư thế oai hùng tuyệt thế lúc xuất kiếm ở tức thứ 99, trên đời này không ai có thể làm được!
Vừa muốn mở miệng phản bác thì Tông Thủ đã ha ha cười cười, vỗ vỗ lên bờ vai nàng nói:
- Thật có lỗi thật có lỗi! Đệ đệ phế vật như ta thật đúng là liên lụy ngươi rồi. Bất quá huynh trưởng cũng biết đấy, Tông Thủ thân thể quá yếu, chỉ có thể để Tuyết Nhi cõng trên lưng. Nói đến thì Tuyết Nhi là thị nữ của ta, ta muốn nàng cõng thì nàng cõng, muốn thế nào thì thế nấy, có quan hệ gì đến đường huynh ngươi đâu?
Nói dứt lời, càng nghênh ngang ôm lấy Sơ Tuyết, thần sắc thân mật. Vốn hắn còn nghĩ sẽ bị người nhìn thấy, về sau không cách nào gặp người. Lúc này bị người nói như vậy, Tông Thủ ngược lại càng làm tới.
Sắc mặt Tông Linh lập tức tái nhợt, ánh mắt vô cùng tối tăm phiền muộn nhìn Sơ Tuyết. Thật lâu sau, mới thở ra một hơi thật sâu. Thoáng bình tĩnh liền cười cười tự giễu, sắc mặt lãnh ngạo lướt qua ba người:
- Nguyên lai còn nhớ kỹ quan hệ huyết thống giữa ta và ngươi, nếu chịu buông tha cho vương vị, thành thành thật thật tự mình cút ra Đông Lâm Vân Giới. Ta cùng với huynh trưởng có thể tha cho ngươi một mạng! Cho tới giờ khắc này, Tông Linh ta mới biết mình ngây thơ. Thủ đệ tự ngươi tự giải quyết cho tốt, chỉ mong có một ngày, ngươi thật có thể còn sống quay về Càn Thiên Sơn.
Phùng Hiểu thấy thế, không khỏi lần nữa thở dài, ngắm nhìn Doãn Dương:
- Doãn huynh, hôm nay tình thế đã rõ, ngươi còn muốn đi theo phế nhân này hay sao? Ngươi nếu có lòng ta có thể khuyên Thiếu chủ, cho ngươi thêm một cơ hội!
Doãn Dương lại nhịn không được cười lên, khóe môi chau lên, trong giọng nói pha lẫn châm chọc nói không nên lời:
- Tình thế đã rõ sao? Cũng chưa chắc!
Từ trên sơn đạo đi xuống chỉ có khoảng cách hơn mười bước, ba người liền trở về trong chiếc Phiên Vân Xa kia.
Mưa to bên ngoài càng trở nên cuồng liệt, Phong Bạo thổi nhanh, ngay cả linh trận ở trên xe ngựa cũng không cách nào hoàn toàn ổn định lại thân xe.
Bất quá trên mặt Doãn Dương lại không còn nửa phần tối tăm phiền muộn, vô luận ánh mắt hay động tác đều rất là phóng khoáng
Tông Thủ trượt xuống khỏi người Sơ Tuyết, đứng nơi cửa thùng xe, chỉ cảm thấy toàn thân gân cốt cơ hồ mệt rã rời, cảm giác mệt mỏi thâm trầm kia cũng trận trận đánh úp lại. Bất quá lại cố nén, không vội vã đi vào nghỉ ngơi, ngược lại quay đầu hỏi Doãn Dương hỏi:
- Doãn thúc thực không hối hận? Một khi ra khỏi Đan Linh Sơn này khi đó có muốn hối hận cũng không được nữa đâu.
Lời tương tự, lúc trước lúc ở sơn đạo Doãn Dương đã từng nói một lần với hắn. Tông Thủ trực tiếp hỏi lại, mà Doãn Dương cũng rất nghiêm túc, chớp chớp mày kiếm:
- Thế tử cũng không sợ chết, Doãn Dương có gì phải sợ? Mặc dù là địa ngục quỷ đồ, Doãn Dương cùng thế tử đi đến một lần thì đã sao?
Tông Thủ lặng lẽ không nói, từ chối cho ý kiến chuyển sang Sơ Tuyết, sau đó là ý vị thâm trường cười:
- Tuyết Nhi, xem ra ta thật đúng là xem thường ngươi rồi. Trong ba năm này, ngươi ở Càn Thiên Sơn đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tông Du kia còn chưa tính, sao ngay cả Tông Linh này cũng thích ngươi như vậy?
Sơ Tuyết thoáng cái đỏ mặt, trên đầu càng toát ra hơi nước. Ấp úng đấy, muốn giải thích. Rồi lại thấy Tông Thủ cười hì hì nhéo nhéo hai gò má nàng:
- Được rồi! Tuyết Nhi nhà ta vốn chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Hắc hắc! Tông Linh tên kia cứ để hắn ghen ghét đến chết đi. Bất quá, cả đời này không rời! Những lời này, Thiếu chủ ta đã nhớ kỹ!
Mấy câu trước khẩu khí vẫn như vui đùa. Nhưng lúc nói bốn chữ "cả đời không rời", giọng nói kia lại vô cùng chăm chú.
Sơ Tuyết nao nao, đợi đến lúc hồi thần thì Tông Thủ đã bước vào cửa xe rồi.
Vừa về tới trong xe, Tông Thủ cả người liền mềm nhũn nằm xuống, tứ chi sưng to, kinh mạch cơ bắp, không ngừng run rẩy co rút.
Thống khổ so sánh với lần đánh một trận với Tông Du và Liệt Kiếm Ô Duy, bất quá có thể là do đã thích ứng với cơ thể này nên cũng không nên mức lập tức hôn mê như lần trước.
- Tố chất thân thể như vậy, nếu toàn lực cùng người đánh cược một lần, chỉ sợ ngay cả một phút đồng hồ cũng nhịn không được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.