🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đợi đến những Linh Năng hồn lực toàn bộ áp súc tới cực hạn bỗng dưng nổ tung. Khi mà lần nữa tụ lại thì hình thành một vòng xoáy không khí màu tím.
Đây là gọi là hồn hải, từ đó về sau, thần hồn của hắn đã có hạch tâm chính thức cũng là động lực tu hành Linh Sư. Bất quá lúc này còn xa xa chưa đạt tới chữ "hải" chỉ có thể nói là một hạt giống, phải tốn vô số công phu mới có thể khỏe mạnh phát triển.
Tông Thủ thở dài ra một hơi, buông lỏng tâm thần. Toàn bộ quá trình nói đến đơn giản nhưng mà từ cổ chí kim vô số người tu tập linh pháp đều dừng lại ở một bước này.
Chẳng qua là khi tiếp tục minh tưởng, Tông Thủ có chút lo lắng, cũng không biết là hồn hải của mình lẫn vào bộ phận đặc thù của Thôn Thiên nguyên hóa công hay không.
Hình thành hồn hải chưa phải hình dáng đan hoàn mà một cái vòng xoáy nho nhỏ, chẳng những thôn phệ Linh Năng tứ phương mà còn hấp thụ hồn niệm tán ra. Biên độ rất nhỏ không như lúc hắn chủ động vận dụng Thôn Nguyên đại pháp, chỉ coi như là chín trâu mất sợi lông. Mỗi thời mỗi khắc đều có hồn lực Linh Năng mới hợp vào bên trong thần hồn của hắn không hề tiết chế nửa phần.
Tông Thủ ẩn ẩn có chút hối hận, biến dị như vậy thật sự không biết là tốt hay là xấu.
- Không cần tận lực chủ trì, để nó tự hành thôn phệ Linh Năng hồn niệm, chẳng phải như thời thời khắc khắc, đều ở minh tưởng? Chỉ là Linh Sư tu luyện tối trọng yếu nhất chính là nguyên hồn tinh khiết. Ta dùng Thôn Nguyên phương pháp tu tập Linh Sư chi đạo vốn là hành động bất đắc dĩ. Được rồi, dù sao cũng không phải là không có giải quyết, chỉ nếm nhiều khổ sở hơn thôi.
Cảm thán một tiếng, trong mắt Tông Thủ hiện ra một tia duệ mang lần nữa, hắn khẽ hừ một tiếng, sáu đầu Thanh Hổ chung quanh bị rút hồn niệm như khô khô đèn cạn sắp duy trì không được, chúng hóa thành một đoàn khói xanh, từ đậm chuyển sang nhạt.
Nhìn lên không trung bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy đêm trên không trung trăng sáng lơ lửng.
- Bất tri bất giác không ngờ chỉ dùng hai canh giờ. Hôm nay giờ Tý buông xuống, đúng là thời điểm tốt.
Kiến tạo hồn hải, chính là sự tình nước chảy thành sông, cho tới giờ khắc này mới thật sự là lúc mấu chốt!
Lấy ra chín đàn mộc dâng hương từng cái châm trước người, Tông Thủ nhắm mắt lần nữa bắt đầu quan tưởng.
Dùng phương pháp Thập Nhị Trọng Lâu tưởng tượng thấy hồn phách của mình, kéo lên một tầng một tầng cho tới tầng cuối, Tông Thủ quát nhẹ một tiếng:
- Xuất khiếu! Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Lập tức một cỗ sương khói nhàn nhạt mờ ảo bất định từ sau đầu Tông Thủ chui ra, không thể nhận ra chỉ có chính giữa khá nồng hậu dày đặc.
Trong cùng một lúc, bên ngoài trận thình lình hiện ra vô số địa tinh phách Si Mị, lớn nhỏ không đều, chúng nhìn chằm chằm Tông Thủ, không ngừng trùng kích, tuy nhiên cũng bị từng đoàn từng đoàn tử sắc quang hoa ngăn ở ngoài trận.
Thiên địa cương phong từ bên ngoài quét đi vào, một tia tràn vào thần hồn Tông Thủ chỉ là thoáng tiếp xúc đã tạo nên một hồi lắc lư kịch liệt hầu như muốn sụp đổ.
- Cương phong thật bén nhọn, trận pháp của ta cơ hồ hoàn toàn ngăn cách vẫn còn có uy lực như thế. Thiên Địa vạn năm trước có hoàn cảnh thật là ác liệt. Trách không được Linh Sư thời cổ tu hành phải hoàn thành ba bước Định Thần, Chiếu Hồn, Dưỡng Linh mới có thể chân chánh xuất khiếu.
Đem hết toàn lực Tông Thủ mới tụ lại thần hồn của mình co thành một đoàn lơ lửng trên không thân thể mình nửa tấc, lẳng lặng chờ đợi.
Vừa đúng lúc giờ Tý bắt đầu, chỉ thấy sáu mặt gương đồng phản xạ ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần tụ tập lại, trung ương của ánh trăng là nguyên thần của Tông Thủ.
Ngay lập tức một tia thái dương tinh viêm như ẩn như hiện ở trong đó.
Giờ phút này Tông Thủ cảm giác tựa như là toàn thân đặt vào trong ngọn lửa.
Thái Dương Chi Hỏa tinh khiết mà nóng rực, chính là ngoại lực tinh luyện nguyên hồn tuyệt hảo. Bất quá trừ phi là Linh tu cao cấp nhất, còn lại nguyên hồn của tu sĩ bình thường chỉ cần bị Liệt Dương chiếu qua sẽ bị hồn tán phách tiêu.
Vì vậy tuyệt đại đa số tu sĩ trước khi Hồi Dương Kỳ dùng dùng uy năng của ánh trăng yếu bớt vô số lần làm phụ tiến hành tu luyện.
Mà gương đồng phản xạ ánh trăng đồng dạng hội tụ ra thái dương tinh viêm nhưng yếu hơn mấy lần, đây là biện pháp sáu ngàn năm sau mới nghĩ ra. Ỷ lại Thiên Kính Chiếu Hồn thuật, vị kia sáng tạo nên thuật này chỉ dùng tư chất bình thường mà cuối cùng lại có thể từng bước thăng chức, cơ hồ bước vào đến Linh Sư đỉnh phong.
Tại thời đại của Tông Thủ, pháp môn này cơ hồ là truyền ra bốn phía, mỗi người đều biết.
Chỉ là khi đó Linh Năng tứ phương rất ít, có thể thành Linh Sư ít càng thêm ít.
Mà tại lúc này, pháp môn đó đã bổ sung toàn bộ khuyết điểm của Thôn Thiên nguyên hóa đại pháp.
Gương đồng phản xạ cũng không quá mạnh mẽ, Aánh trăng như nước phát sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn tới.
Nhưng mà khi chiếu vào trong hồn của Tông Thủ thì lập tức khiến hồn phách tỏa ra những đoàn sương khói, lập tức lăng không tan mất nửa thành, số còn lại đang kịch liệt chấn động.
Trong lúc gần như nguyên hồn của Tông Thủ diệt vong thì bỗng nhiên chín sợi đàn hương dâng lên sương mù màu xanh lá bao vây nguyên của Tông Thủ vào trong và làm nó vững chắc lên.
- Nóng quá! Giống như toàn thân đang bị thiêu cháy vậy. May mắn lúc trước ta đã chuẩn bị Đàn Mộc Phần Hương vững chắc nguyên hồn.. Hắc! Sáu mặt gương đồng đã như thế nếu là Thiên Kính Chiếu Hồn thuật chính thức không biết sẽ thống khổ như thế nào? Trước kia thật là có chút coi thường những Linh Sư này...
Thiên Kính Chiếu Hồn thuật chính thức là pháp khí sau khi Quang Minh kính xuất hiện.
Giờ Tý chính là thời điểm Thái Dương Tinh Hỏa yếu nhất, hai khắc sau sẽ mạnh trở lại.
Tông Thủ không dám tiếp tục trì hoãn, lấy ý thức thao túng hạt giống chân hồn của mình vừa mới ngưng tụ không lâu nhảy vào ở trung tâm Thái Dương Tinh Hỏa.
Tiếp theo liền chỉ thấy tạp chất của Thôn Nguyên đại pháp lẫn vào bên trong hồn không ngừng hóa thành một tia khói nhẹ bốc lên, mặc dù bộ phận ở dưới đã triệt để dung hợp cùng hồn phách của hắn.
Mãi tới khi hạt giống này không còn tạp sắc, tím đậm sáng chói như bảo thạch, niệm của Tông Thủ mới từ sau đầu chìm vào thân thể.
Trong nháy mắt này, Tông Thủ cảm giác ngũ giác của mình đột nhiên nhạy cảm hơn mười lần. Ở trong trăm thước, toàn bộ tiếng côn trùng kêu đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Tông Thủ không biết đây là hiện tượng tạm thời sau khi hạt giống chân hồn thành công, sau một đêm sẽ từ từ biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.