Chương trước
Chương sau
Tuy rằng trải qua một hồi ‘long tranh hổ đấu’, có hơi lộn xộn, thế nhưng, không thể nghi ngờ, nơi này so với cái ổ heo của Cao Viễn hoàn toàn khác nhau, cả phòng đầy sách lan tỏa mùi hương thoang thoảng, bất quá, dường như không phải mùi sách, là mùi thuốc.
Để có thể quang minh chính đại ‘thâm nhập’ nhà hai chồng chồng, cô đặc biệt cầm giẻ lau giả vờ vừa lau vừa xem.
Gian nhà đơn giản hơn cô dự đoán, chỗ Cao Viễn tuy là ổ heo, nhưng gia cụ xa hoa vẫn nhìn ra được. Hơn nữa, hôm qua lúc tiễn họ xuống lầu, xe Vương Tuấn lái đẳng cấp không hề thua xe chuyên dụng hạng nhất của lãnh đạo trong đơn vị, đối với sự xa hoa của nhà Vương Tuấn và Trần Tố, cô vẫn làm ra một loạt huyễn tưởng — thật sự rất bất ngờ, chỗ Vương Tuấn tương đối đơn giản. Sofa vải bố đã cũ, nhưng lại lộ ra ấm áp, ngồi lên nhất định rất thoải mái.
Tủ sách gỗ thô dựa tường, vân gỗ rất thanh nhã, bên trên bày rất nhiều sách hiện tại ít gia đình có, không phải giả vờ, mà là sách chuyên dụng, một ít tiểu thuyết thịnh hành cũng có, căn nhà bài trí chỉnh tề không lớn như dự đoán, càng đơn giản hơn dự đoán.
Cô nhìn giá sách gỗ thô mà ước ao, đưa tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, hiện tại, mình mới đi làm hai năm, còn sống nhờ nhà dì, khi nào cô có gia đình cũng muốn đóng tủ sách xinh đẹp như vậy, đặt những cuốn sách xinh đẹp.
Trên bàn sách dựa vào cửa sổ đặt một chậu hoa sơn trà hé nụ, nhìn khung hình thủy tinh trên bàn, cô mở to mắt, ảnh một chụp một mình của vị Trần Tố hôm qua, cô nhìn chằm chằm đồng phục của Trần Tố. Trên bàn còn có mấy quyển album thật lớn, cô nhìn mà mắt ngứa ngáy.
“Ách –” cô ngắm ngắm các nam nhân tán dóc bên kia, lại ngắm ngắm album, lưỡng lự nha, lưỡng lự! Quyết định rồi, bất cứ giá nào! “Vương Tuấn, tôi có thể xem quyển album này không?”
Vương Tuấn nghiêng đầu, Trần Tố lại quăng đồ lung tung: “Xin cứ tự nhiên.”
Cô thật sự hưng phấn thêm cảm kích nha, bạn Cao Viễn lòng dạ hẹp hòi cư nhiên đều là người sảng khoái, thực sự là lời rồi!
“Đừng cho cổ xem, tôi thấy cái cô này tâm thuật bất chính.” Cao Viễn bất mãn Vương Tuấn dung túng, Vương Tuấn là bạn y mà, làm gì mà cô ta cứ mở miệng là Vương Tuấn, Vương Tuấn?
(ghen?)
“Cao Viễn, vợ cậu nhất định là người không cần bận tâm nhất trong số chúng ta đấy.” Lưu Trấn Đông nhìn thân ảnh cô nhanh nhẹn làm cơm cho họ xong còn cần cù quét dọn cảm khái không thôi, “Nhà Vương Tuấn, chúng ta không nói, trong lòng tự hiểu, cô vợ nhà tôi là tôi nguyện ý cưng chìu cô ấy, Tống Uy, vợ cậu thì sao?”
“Chỉ cần không ăn cơm tập thể ở căn tin, bữa cơm của tôi có bánh mì sữa tươi còn có cà phê.” Tống Uy thản nhiên.
“Rất xa hoa mà.” Lưu Trấn Đông ngoài ý muốn.
“Nếu kết hôn ba năm cũng ăn ba năm, cậu thử xem.” Tống Uy trợn trắng mắt, y lại luôn là người theo chủ nghĩa ăn thịt.
Lưu Trấn Đông đồng tình nhìn Tống Uy, vợ hắn không có tâm đắc nấu ăn, chí ít, bọn họ có thể ở nhà chồng ăn chung uống chung miễn phí, “Nhưng, cho dù là vậy, bọn tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, tại sao nhỉ? Chính là vì ‘yêu’ đó.” Lưu Trấn Đông vỗ vỗ bả vai Cao Viễn nói, “Nghe lời anh em, qua thôn này không còn tiệm nào đâu.”
“Đúng nha, đầu năm nay, ở đâu còn có tình yêu, chuyện tình yêu kinh thiên động địa trên đời chỉ có trong tiểu thuyết. Trong muôn ngàn chúng sinh hai người gặp nhau, phải cùng một chỗ, không rời không bỏ, sau này cùng nắm tay nhau đi qua nhân sinh, đây là ‘duyên’!” Tống Uy cũng cho rằng như vậy.
“Đương nhiên là có tình yêu kinh thiên động địa.” Cao Viễn cười lạnh phản bác.
“Cậu nói tôi nghe xem.” Lưu Trấn Đông không cho là đúng, ngoại trừ tiểu thuyết ra, ở đâu có cái gì đặc biệt kì quái, cho dù trong thời đại hòa bình này có, cũng là đám người yêu nhau rãnh rỗi làm chuyện buồn nôn khóc sướt mướt. Đương nhiên, thể loại như Trần Tố và Vương Tuấn, với tư cách bạn bè, Lưu Trấn Đông tự động tách biệt với bình thường.
“Kinh thiên — Đổng Vĩnh và bảy nàng tiên*, động địa — Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.” Cao Viễn nghiêm túc.
(*Theo ‘Thiên tiên phối’ – một truyền thuyết dân gian TQ, cái này có dựng thành phim, xem thêm ở đây)
Vương Tuấn đưa mắt nhìn Cao Viễn, đó giờ vẫn là Trần Tố theo Cao Viễn học giả bộ ưu nhã, hiện tại, Cao Viễn cũng theo Trần Tố học kể chuyện cười ngu.
“Hiếm thấy nha, cậu cũng kể chuyện cười.” Tống Uy bất ngờ, y còn tưởng rằng kể chuyện cười nhạt là độc quyền của mình.
Lưu Trấn Đông nói: “Bọn tôi là người từng trải, người anh em, không nên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Bọn tôi thấy rõ nha, cậu xem Trần Tố ngốc ngốc, nhưng chính là cậu ta nắm chặt Vương Tuấn trong tay không thể động đậy…” Lưu Trấn Đông giả bộ cười với Vương Tuấn mắt lạnh lườm hắn, “Vợ Tống Uy hiền thục, cho dù cô bất động thanh sắc khống chế Tống Uy thuần chủ nghĩa đại nam nhân trong tay, cậu có thể tưởng tượng hình ảnh Tống Uy ôm con thay tả không? Đang đêm hôm chỉ một câu nói liền đuổi Tống Uy đi còn bản thân thì tới thẩm mỹ viện; lại xem vợ tôi, làm nũng với tôi hai lần, đến giờ tôi còn chưa lao vào cái tròng mỹ nhân kế đâu. Còn có nha, việc gì trong nhà không phải chúng ta làm, cậu lại nhìn xem vợ cậu, nhìn cô ấy chịu khó chưa kìa! Người anh em, bọn tôi khổ nha, cùng lắm là xem quá khứ đau khổ làm niềm vui — so với bọn tôi, cậu căn bản là rớt vô hủ mật, đừng có thân ở trong phúc mà không biết hưởng.”
Cao Viễn lười đấu võ mồm với Lưu Trấn Đông, Lưu Trấn Đông là một tên nói nhiều, kéo tới kéo lui với hắn sẽ không dứt nổi.
Tôn Lợi vừa làm bộ cầm khăn lau bàn, vừa xem từng trang từng trang album, nhìn chằm chằm ảnh chụp phía sau, đó là cảnh hôn lễ đúng không?! Chụp cảnh hôn lễ trong giáo đường, bất quá diễn viên không phải Vương Tuấn, Trần Tố, mà là một đôi nam nam khác — hôm nay nhặt được báu vật rồi!!!
Cô đang làm gì vậy? Bọn họ cùng nhau dùng khóe mắt ngắm cô gái ngồi trên ghế sofa mỗi lần lật một trang lại thở mạnh một hơi, ảnh chụp Vương Tuấn và Trần Tố có cái gì quỷ dị sao?
Vương Tuấn nhìn một cái, quyển kia là năm ngoái đi tham dự hôn lễ Giang Minh Hoa, Trần Tố bận tới bận lui chụp hình, hẳn là không có cảnh gì không phù hợp thiếu nhi mà. Cô thận trọng hay là lỗ mãng, còn phải quan sát mới được.
Chuông cửa vang lên, là là ai nữa? Hôm nay thật đúng là náo nhiệt nha.
Vương Tuấn cau mày đẩy bài, Tống Uy vờ như không nghe thấy, Lưu Trấn Đông giương mắt nhìn Cao Viễn, Cao Viễn tức giận nói: “Không liên quan tới tôi. Chỗ này lại không phải nhà tôi.”
Giằng co, ai cũng không chịu đi mở cửa.
Nghe được tiếng chuông cửa, cô nhìn đám đàn ông bận rộn, buông đạo cụ — giẻ lau, rất tự giác xuống lầu mở cổng.
Còn có người Mùng 1 Tết tới đây? Cao Viễn Lưu Trấn Đông nhìn nhau hình như có thể biết là ai, Vương Tuấn như trước không nói gì.
Giống như Cao Viễn, Lưu Trấn Đông dự đoán, quả nhiên là hai người Giang Minh Hoa cùng tới chúc Tết.
Hai người họ Giang quần áo sạch sẽ lịch sự mang theo lẵng hoa chúc Tết tiến vào, cô mặt cười tha thiết theo sau, nụ cười kia khiến người ta nhịn không được hiểu lầm — Cao Viễn ác độc nghĩ — thật giống như cô nhìn thấy người yêu cũ nhiều năm không gặp.
Bọn họ tới chúc Tết.
Náo loạn một hồi, ăn một bữa, đánh hai ván, lúc này thái dương đã treo cao, nếu không phải xuống lầu mở cổng, cô cũng không biết. Hôm nay lại là một ngày đẹp trời. Thừa dịp mấy người bắt chuyện nhau, cô kéo hết rèm cửa sổ, mở cửa sổ ra, tắt đèn, để ánh dương quang chiếu vào, cái mùi thuốc lá này phải tản bớt đi.
“Là thầy của Trần Tố? Ngài thật là trẻ nha.” Bắt tay giáo sư Giang, Tống Uy ngắn gọn giới thiệu bản thân, “Biết chơi mạt chược không?”
Cao Viễn đổi tay với giáo sư Giang, Cao Viễn không si mê mạt trượt, cũng không có người vào bàn thay thế, lúc có người y đều chỉ xem không chơi.
Lưu Trấn Đông nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua thật nhanh, hắn vốn phải đi về, đáng tiếc bị Tống Uy kéo lại đánh thêm một ván — thắng tiền Lưu Trấn Đông rất dễ, Tống Uy nghĩ buông tha Lưu Trấn Đông như vậy rất không khôn ngoan.
Chỉ cần không khác người, mọi người đều rất dễ ở chung, giáo sư Giang cởi áo khoác bắt đầu thuần thục hỏi rõ quy tắc chơi, bắt đầu nhập cuộc. Lưu Trấn Đông thuận tiện chúc mừng hai người họ Giang, y thản nhiên nhận lời chúc, Lưu Trấn Đông lại không quên khoe khoang thêm một lần chuyện mình sắp làm ba, giáo sư Giang chúc mừng.
Giang Minh Hoa quen thuộc thói quen sinh hoạt nhà này, cởi áo khoác vào bếp pha trà cho họ, lúc này, Trần Tố chưa rời giường là bình thường.
“Tôi muốn cà phê, đặc nhất.” Thấy Giang Minh Hoa vào bếp, Lưu Trấn Đông thì thầm, có hơi mệt, đánh xong ván này về nhà thôi.
Cao Viễn cũng muốn, Tống Uy nói: “Xin nhờ anh, tôi cũng muốn đặc nhất.”
Cô vừa thông khí cho căn nhà liền bám theo Giang Minh Hoa hỗ trợ. Kỳ thực, nước sôi cô đã nấu rồi, chỉ là cà phê nhà Vương Tuấn cư nhiên phải nấu, dụng cụ đốt tiền này cô lại không biết xài, cô thuộc phái cà phê gói.
Có thể gặp chồng chồng kết hôn chân thực, tâm tình cô còn muốn xán lạn hơn ánh dương bên ngoài. Giang Minh Hoa trung niên tao nhã khiến cô rất hưng phấn, theo sau anh thuận tiện học hỏi cách dùng bếp nấu cà phê, đây đối với co mà nói là một đạo cụ mới mẻ, cô là phái hiện thực, chưa bao giờ vào tiệm cà phê uống một ly mấy chục lần, thậm chí mấy trăm đồng — đương nhiên, được người khác mời khách không nói tới.
Trong phòng vang lên tiếng khóc trẻ con khiến bốn người đang chơi mạt chượt đồng thời ngừng lại.
“Ai?” Lưu Trấn Đông hết nhìn đông tới nhìn tây, Tôn Lợi từ phòng bếp nhảy ra nhìn về phía căn phòng phát ra tiếng, Giang Minh Hoa cũng thật bất ngờ đi ra, dựa theo nhận thức ở chung của anh với Vương Tuấn, Trần Tố, Vương Tuấn và Trần Tố còn chưa có dự định và chuẩn bị tâm lý nhận con nuôi.
Cao Viễn nhìn Vương Tuấn không có biểu tình, lại nhìn Tống Uy: “Là công chúa nhỏ nhà cậu?”
Tống Uy nhìn bài, biểu tình do dự nha do dự, ba giây sau, y cấp tốc quyết đoán: “Vương Tuấn, con gái nuôi cậu đang khóc kìa.”
Vương Tuấn nãy giờ vẫn không chấn kinh giống bọn họ giương mắt lạnh lùng nhìn cha ruột đứa nhỏ, mạt trượt là tổ tông y sao, cho tới nay, anh cho rằng Tống Uy nếu không tới quân đội, nhất định là sự sỉ nhục của giới kinh doanh, bất quá bây giờ Vương Tuấn cải biến suy nghĩ, người này không vào quân đội, khẳng định trăm phần trăm chính là con sâu bài bạc.
A!!!!!!!!!!!!
Đây là hét thảm? Vương Tuấn nghiêng người đồng thời giơ tay đẩy đầu Lưu Trấn Đông nhìn lén bài anh, đánh bài với mấy người này, thật tổn hại hình tượng của anh mà.
“Vương Tuấn!” Tiếng kêu thảm của Trần Tố quanh quẩn cả nhà, Trần Tố khoác áo ngủ cực kỳ hoảng sợ từ trong phòng lao tới, “Vương Tuấn, trong chăn em có một đứa nhỏ!”

Con nít cũng không phải con gián, Trần Tố có cần giật mình như vậy không?
Nói nhảm! Nếu có một người giới tính “đực” nằm mơ, vừa mơ thấy bản thân sinh con ngay lập tức nghe thấy một tiếng trẻ con khóc, mở mắt ra, trước mắt lại xuất hiện một đứa bé nho nhỏ, ai không khiếp sợ!
Lời nói sợ hãi của Trần Tố vừa ra, nhìn thấy cả nhà đầy người liền ngẩn ra.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Trần Tố mặc áo ngủ một nửa lỏng lỏng lẻo lẻo, tóc tán loạn có cảm giác tình sắc nói không nên lời.
“Đó là công chúa nhỏ nhà tôi, chắc là phải đổi tả, trong balô để ở góc tường đó, làm phiền cậu.” Tống Uy ý bảo cái ba lô quân dụng đặt trong góc tường.
Trần Tố chạy về phòng, mặc dù Trần Tố cận thị không nhẹ, nhưng, cậu vẫn thấy được ánh mắt tàn khốc của Vương Tuấn nhìn qua đây.
Trần Tố trở vào phòng, đã một lúc rồi, bé con còn đang khóc lớn, bé gái lại khóc vang như vậy? Không hổ là con cháu quân nhân!
“Vương Tuấn.” Đứa nhỏ khóc không ngừng khiến Trần Tố thúc thủ vô sách, mặc quần áo đàng hoàng, thò đầu ra, Trần Tố cầu cứu Vương Tuấn, “Anh tới một chút, em nói anh cái này.”
Vương Tuấn đè bài đang đấu tranh tư tưởng, người khác đều cúi đầu làm như cái gì cũng không biết không thấy, cha ruột đứa nhỏ tỉ mỉ xếp bài, tính toán ra con nào an toàn nhất. Giáo sư Giang phong thái trấn định. Giang Minh Hoa chỉ xem không lên tiếng — nơi này có phụ nữ, loại chuyện này hình như đều là phụ nữ làm nhỉ.
“Tôi, tôi vào hỗ trợ được chứ?” Cô chớp mắt, bản lĩnh giả câm giả điếc của đấng mày râu, hôm nay cô được chứng kiến toàn diện. Nghe đứa bé là một cô công chúa, mặc dù cô chưa từng đổi tả cho con nít, là phụ nữ, cái này không làm khó được cô.
Trần Tố thật sự rất cảm tạ cô.
Cô cũng là rất hưng phấn mà quang minh chính đại tiến vào phòng ngủ chồng chồng nhà người ta, cô khẩn trương, tò mò, hưng phấn không nói nên lời.
Trước sau như một, bên trong càng sạch sẽ gọn gàng hơn cô tưởng, càng đơn giản hơn cô nghĩ.
Có người giúp Trần Tố thay tả cho em bé, bọn họ đều nên làm gì thì làm đi.
“Nha!!!”
Tiếng phụ nữ thét chói tai khiến tất cả đàn ông ở đây cùng nhau nhíu mày theo bản năng. Đối với nam nhân mà nói, phụ nữ thét chói tai tần số thực sự rất chói tai. Trước đây đúng là không nhìn ra cô là loại thích hét, Cao Viễn ngồi bên cạnh Lưu Trấn Đông nhìn bài vừa nghĩ vừa lướt tới phòng ngủ.
Giang Minh Hoa bưng cà phê từ phòng bếp đi ra cũng kinh ngạc nhìn sang.
Cô lao khỏi phòng ngủ, nhảy đến giữa phòng khách, có thể nói là hoa dung thất sắc, gương mặt thất kinh ngây ngốc nhìn họ, có chút chưa hoàn hồn.
Phi lễ? Trần Tố sao? Bọn họ đều quay đầu nhìn chằm chằm hướng phòng ngủ Vương Tuấn — chỉ có Tống Uy nhanh chóng thấy hết bài của Lưu Trấn Đông bên cạnh — lúc quay đầu lại, giáo sư Giang bên kia tựa tiếu phi tiếu bảo vệ bài mình, đánh một ván, y hiểu rất rõ nhân phẩm đám bạn này của Vương Tuấn.
“Vương Tuấn.” Trần Tố lộ người ra, lắp bắp nói: “Tống Uy, anh không phải nói sinh con gái, là một thiên kim sao? Tại sao lại là bé trai?”
Bé trai? Ai cũng biết nhà Tống Uy sinh con gái, Tống Uy còn lột không ít vòng tay, vòng cổ ở chỗ Vương Tuấn, Lưu Trấn Đông, không lẽ lúc ở trên xe ôm lộn rồi?!
Nhìn Tống Uy cũng không kinh hãi, Vương Tuấn liếc Tống Uy, Tống Uy luốn thích nói chuyện cười nhạt, nhưng, chuyện cười nhạt lần này chơi không vui đâu.
“Tôi muốn con gái.” Tống Uy vô tội cực kỳ.
Lưu Trấn Đông chớp mắt, nhảy dựng lên chạy đi xem đứa nhỏ, Tống Uy cấp tốc đổi bài của Lưu Trấn Đông, giáo sư Giang do dự một giây, không nhìn uổng lắm, cũng nhanh chóng nghiêng người nhìn một cái, Vương Tuấn đè bài đẩy đầu Tống Uy nghía qua đây, đánh bài với mấy người này — thật sự là tổn hại phong độ mà.
Lưu Trấn Đông hai tay ôm đứa nhỏ đã cởi quần áo ra, Giang Minh Hoa muốn cười, bé con thắt nơ con bướm đỏ thẫm, hạ thân bóng loáng lại là bé trai hàng thật giá thật.
Không ai có bao nhiêu hứng thú với thân thể con nít, tương đối mà nói, họ đều cảm thấy phản ứng của cô tương đối thú vị.
Cô cũng rất xấu hổ, kỳ thực, cô không phải là bởi vì đứa bé là con trai mà thét lên, chỉ là một đứa bé khỏa thân, cho dù cô gái chưa lập gia đình cũng không đến mức ngạc nhiên, chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Cô thất thanh kêu lên thuần túy là bởi vì vừa rồi, lúc cô cởi quần cho bé, nhóc con cư nhiên đối diện mặt cô mà tiểu, cô là người thích sạch sẻ, trong lúc né tránh, nhất thời thất thanh kêu lên, đáng tiếc vẫn trúng trên áo lông, đơn thuần là ngoài ý muốn.
Cô lao ra ngoài là muốn cởi áo, nhìn một phòng đàn ông nhìn cô chằm chằm, cô lúng túng hình như hôm nay mình bị hiểu lầm thành thiếu nữ ngây thơ rồi.
Ha ha!!!! Cao Viễn cất tiếng cười to.
Mọi người lại ngó sang Cao Viễn càn rỡ cười to, Cao Viễn cười quá khoa trương, cười đến nổi sắp trượt xuống bàn.
Mặt cô đỏ lên, một phen cởi dép lê đánh Cao Viễn đang ôm bụng cười to, bốn người quét mắt sang Cao Viễn, tám con mắt đều mang theo đồng tình. Cao Viễn né tránh không kịp, lưng bị đánh hai cái, Cao Viễn đứng dậy đánh lại, đối diện Cao Viễn thẹn quá thành giận, một giây kế tiếp, cô chạy vào phòng ngủ Trần Tố không ra ngoài, hận Cao Viễn ngứa răng.
Các nam nhân chuyển đầu, né tránh ánh mắt giết người của Cao Viễn, mọi người xem như không có gì phát sinh chuyển đề tài, Lưu Trấn Đông lắc đầu, “Tống Uy, cậu không sợ cha mẹ cậu lên cơn đau tim thở không nổi sao.”
“Đùa hơi quá rồi, cũng không xem cha mẹ cậu lớn tuổi cả rồi.” Vương Tuấn dính cảm cúm với chuyện cười rất lạnh của Tống Uy.
“Tôi – nguyện – ý.” Tống Uy rất hài lòng hiệu quả này.
Hết nói.
Đổi tả cho đứa nhỏ cũng không phải chuyện lớn, thế nhưng, đối với hai người chưa từng có kinh nghiệm vẫn là chuyện rất phiền phức, cũng may, có một Giang Minh Hoa có kinh nghiệm.
Trên người đứa nhỏ rất đậm mùi sữa, Tôn Lợi đi pha sữa cho bé, Giang Minh Hoa và Trần Tố kết hội tắm cho bé, thuận tiện từ trong ba lô tìm ra một bộ váy công chúa xinh đẹp nhất để thay.
Phòng tắm trong phòng ngủ, hai người sửa soạn đẹp đẽ cho bé con rồi bế ra. Đứa nhỏ không lạ người, chớp đôi mắt to ôm bình sữa bú vui vẻ.
Cô vui cực, bé trai thắt nơ lụa đỏ thẫm thật đáng yêu, không ngờ rằng, bạn Cao Viễn đều thú vị như thấy, cô cầm lược cẩn thận chải kiểu tóc xinh đẹp cho bé.
Trần Tố thay quần áo đi ra, bắt chuyện với họ, cảm thấy kỳ quái không thấy Giang Diệp đâu. Giang Minh Hoa đang lấy bánh trôi cho Trần Tố, cười cười với cậu: “Sáng sớm hôm nay vốn là muốn đi cùng, gặp được bạn học bị kéo đi chơi rồi.”
Con lớn không giữ được.
Nhạc chuông Cát Tường Tam Bảo vang lên, Lưu Trấn Đông và Tống Uy đồng thời ngừng tay lấy điện thoại ra, là của Lưu Trấn Đông. Từ hôm qua, Lưu Trấn Đông liền đổi nhạc chuông thành Cát Tường Tam Bảo. Tống Uy từ lúc ‘con gái’ ra đời, cũng đổi thành Cát Tường Tam Bảo.
(Cát Tường Tam Bảo là một ca khúc tiếng Mông Cổ do Bố Nhân Ba Nha Nhĩ – người dẫn chương trình đài phát thanh quốc tế TQ, người Mông – sáng tác. “Cát Tường Tam Bảo là một đồ đằng của tộc Mông – một con ngựa thồ ba món bảo vật đại biểu như ý cát tường. Theo Bố Nhân Ba Nha Nhĩ, bài hát này sáng tác cho sinh nhật con gái tròn 3 tuổi vào năm 1994. Năm 1998 xuất bản trong album của Bố Nhân Ba Nha Nhĩ. Năm 2006 trong chương trình tất niên của đài truyền hình trung ương TQ, Bố Nhân Ba Nha Nhĩ và vợ Ô Nhật Na, cháu gái Anh Cách Mã cùng biểu diễn bài này)
Là mẹ Lưu gọi tới, mẹ Lưu gầm thét, vừa sáng, thân thích đều tới nhà, mà con trai ra ngoài tặng trứng gà đỏ từ sáng sớm còn chưa thấy bóng, mẹ Lưu sợ con trai gặp chuyện không may vội gọi tới xác nhận, về phần con dâu, còn đang trong chăn ngủ rất ngon.
Lưu Trấn Đông ném bài, Cao Viễn thay vào, hắn luống cuống tay chân tìm áo: “Mọi người Mùng 2 tới nhà tôi chơi, tôi mời khách!”
“Không được! Mùng 1, tôi ở nhà tôi; Mùng 2 tới nhà vợ; Mùng 3, các người đều tới nhà tôi; tối Mùng 3, tôi đã đi.” Tống Uy sờ bài đầu còn không ngẩng lên, “Cái kia, tiền mừng tuổi ‘công chúa’ nhà tôi đừng có quên.”
“Biết rồi.” Lưu Trấn Đông tức giận nói, “Cậu cũng đừng tham tiền như thế có được không, cậu không nói, tôi cũng biết!”
“Hôm nay Mùng 1, vốn không cần tôi nói, các người nên tự ngoan ngoãn cống hiến tiền mừng tuổi ra đây.” Tống Uy trừng Lưu Trấn Đông, “Là các người không có thành ý, tôi đương nhiên phải nói.” Thấy Lưu Trấn Đông móc bóp, Tống Uy liếc mắt, “Cậu muốn cầm hai trăm đồng đuổi công chúa nhà tôi đi?”
Đối với chủ đề không có dinh dưỡng này, ba người khác mắt như không thấy, tai như không nghe.
Lưu Trấn Đông cầm bóp da méo cả miệng, đảo trắng mắt, ảo não thầm thì: “Quân đội mấy người đều tăng gấp đôi tiền lương rồi, ăn, mặc, ở, đi lại đều là quốc gia phụ trách, cậu cần nhiều tiền thế làm chi?”
“Thế nào, không phục? Cho rằng bọn tôi làm lính nghèo trời sinh? Nghĩ bọn tôi tạo bom nguyên tử còn không bằng bán trứng luộc nước trà? Phải biết, chỉ một câu nói này của cậu, làm xói mòn bao nhiêu nhân tài quốc phòng rồi.”
“Quân nhân vốn chính là vũ khí chính trị, là không nên tồn tại, xói mòn cũng đi tham gia xây dựng xã hội.” Lưu Trấn Đông vừa thắt nút áo, vừa không quên đấu võ mồm với Tống Uy.
“Nói lời đẹp ý hay Quỳnh Dao gì đó, quốc gia là ai bảo vệ? Gặp lũ lụt, gặp hỏa hoạn, ai chạy đến tuyến đầu? Lực lượng quốc phòng quốc gia chính là giấy thông hành sinh tồn quốc tế, không có uy hiếp bằng quốc phòng kinh niên, cậu cho là, nhân khẩu chiếm 1/5 thế giới là một tiêu chí đánh giá quốc gia lớn mạnh sao? Cải cách mở cửa ăn cơm no mới hai mươi năm nói điên nói khùng cái gì vậy? Nhìn địa đồ TQ xem, có một đống điểm đầu người, không nên nói mấy câu phong hoa tuyết nguyệt ngớ ngẩn đó. Quốc gia không có chiến tranh chính là may mắn cho dân, may mắn cho dân tộc, cái gọi là nhân quyền, tự do đều thành lập trên hòa bình và ổn định của quốc gia. Hoa hồng sáu trăm đồng một bông, nếu như chiến tranh bắt đầu, sáu hào cũng không ai bán, so với một cái bông giả, cậu, sống sướng riết ngu. Nói không bằng chứng gây nguy hiểm cho quốc gia!”
“Anh cũng xem được tin tức đó?” Trần Tố ôm chén cơm đi ra, Mùng 1, bữa sáng của cậu là bánh trôi.
“Kỳ thực, tôi cũng muốn mua nha, bất quá, tôi chống lại được mê hoặc. Bởi vì, ở chỗ tôi không có bán.” Tống Uy lắc đầu, lễ tình nhân năm nay bọn họ còn bị tách ra hai chỗ khác nhau. Cũng may đổi được một kì nghỉ xuấn, không bị thiệt.
Lưu Trấn Đông câm miệng, nói chuyện với Tống Uy thật sự là tự tìm ngược. Lưu Trấn Đông nói: “Biết rồi, hôm Mùng 3, tôi nhất định sẽ mang theo chi phiếu tới làm khách.”
“Cám ơn.” Tống Uy nói, “Nói không giữ lời làm chó.”
Tống Uy nhanh chân chạy mất, xem như không nghe thấy.
Nhìn thời gian, Cao Viễn cũng phải về, nếu không về, mẹ thật sự sẽ nương nhờ chỗ y quấy nhiễu một tháng, lòng dạ hẹp hòi của y là di truyền nguyên xi từ mẹ — mẹ trả thù chính là phiền y, phiền chết y. Cao Viễn tính tóa đánh xong ván này ném cô bỏ chạy.
“Ngày mai bận không?” Giang Minh Hoa hỏi Trần Tố, “Nhà bọn tôi xây xong rồi, muốn mời các cậu tới ăn bữa cơm.”
Ban đầu, sau khi Giang Minh Hoa và giáo sư Giang chính thức kết hôn, anh vẫn muốn trả lại tiền cho Trần Tố, thế nhưng, nói gì Trần Tố cũng không chịu nhận. Ở Bắc Kinh, Giang Minh Hoa và giáo sư Giang quan hệ nhân tế hạn hẹp tự nhiên xem Trần Tố là một phần thân nhân của hai người, hơn nữa, sinh hoạt của Trần Tố và Vương Tuấn rất hòa hợp, qua lại với người có cuộc sống hạnh phúc cũng có thể khiến cuộc sống chính mình càng có hy vọng.
Đối với lời mời của Giang Minh Hoa, Trần Tố thật cao hứng, hôm Mùng 2, ngoại trừ phải đi trực ban thì không có chuyện gì, buổi tối, Vương Tuấn muốn đi nghe nhạc hội, lúc về thuận tiện đón cậu đi là được: “Nhất định sẽ tới, không thành vấn đề.”
Nhìn cô vừa ôm đứa bé, con mắt lóe a lóe vẻ mặt mong đợi, Giang Minh Hoa nói: “Cô… Có thời gian rảnh không? Cùng Cao tiên sinh tới chơi.”
Được Giang Minh Hoa mời, cô thật sự là cực kì hưng phấn, lỗ tai tự động loại bỏ danh từ ‘Cao tiên sinh’, cô tận lực súc tích tiếp nhận lời mời.
Nhạc chuông Cát Tường Tam bảo lại vang lên, Tống Uy lập tức đứng dậy nhanh chóng dùng tốc độ chuyên nghiệp mặc quân trang, có thể nói tư thế oai hùng bức người, xách balô Tôn Lợi vừa sửa sang lại, vươn tay với Vương Tuấn.
Nhìn tay Tống Uy vươn tới, Vương Tuấn biết mình kết sai bạn rồi, sao mà giống quỷ đòi nợ vậy?
“Cho tôi mượn chìa khóa xe ba ngày.” Tống Uy không tới thẩm mỹ viện bồi vợ, một là muốn qua chỗ Vương Tuấn ngủ một lát, hai là mượn xe Vương Tuấn. Năm mới phải đi thăm hỏi, không có xe rất phiền phức, Bắc Kinh không có việc gì đi mở rộng lớn vậy để làm chi? Còn có, bạn cùng xuất ngoại du học với cô ấy, hiện tại đều là nhân tài cao cấp lương trăm vạn một năm, lần này có mấy người về nước ăn Tết, mai còn nói muốn tụ họp. Y biết, ngày quyết định dấn thân vào quốc phòng, vợ liền từ bỏ cuộc sống xa hoa, thế nhưng, chút mặt mũi này, Tống Uy vẫn cần. Vương Tuấn luôn chú trọng bề ngoài, nếu không phải y mặc quân trang có điệu bộ hơn mặc tây trang hàng hiệu, y thật sự sẽ lật tủ quần áo Vương Tuấn lên trấn lột vài món mang đi.
Thấy Tống Uy phải đi, Cao Viễn cũng muốn tiện xe đi luôn, Tôn Lợi cũng phải về, trưa còn phải đi xem mắt nữa, thấy Cao Viễn ra vẻ tùy thời muốn ném cô bỏ chạy, cô tương đối cảnh giác, sáng nay ra ngoài vội vàng, tron túi không mang đồng nào đâu. Trên thái độ, cô rất lễ độ, trên hành động, cô từng bước ép sát — cô còn trông cậy Cao Viễn mang cô tới chỗ Giang Minh Hoa làm khách đó.
Giáo sư Giang tính tiền kiếm được, không thắng không thua, cần phải về rồi, trời không còn sớm, Giang Diệp sắp về. Thuận tiện, cô giúp Trần Tố dọn dẹp bàn.
Mọi người đều về, Trần Tố và Vương Tuấn xuống lầu nói chuyện cười đùa tiễn họ tới cửa chính tiểu khu, nhìn thân ảnh hộ đi xa, Trần Tố và Vương Tuấn im lặng quay về nhà.
Hàng xóm ra vào nở nụ cười xuân gật đầu với Trần Tố Vương Tuấn, hai bên chào hỏi “Chúc mừng năm mới!” Khuôn mặt tươi cười sáng lạn chào hỏi mọi người, khiến Trần Tố một đường đi về cảm thấy rất hạnh phúc.
Về nhà, nhìn gian phòng vốn náo nhiệt có chút trống trải, yên tĩnh khiến Trần Tố trở tay không kịp, cho dù là Vương Tuấn cũng cảm thấy vắng lạnh, nhìn nhau, Vương Tuấn nói: “Chúng ta ra ngoài xem hội chùa đi, thế nào?”
Trần Tố thật cao hứng đề nghị này của Vương Tuấn, mặc áo khoác mới cởi ra liền ra cửa. Trần Tố nghĩ ngày mốt tới nhà Tống Uy làm khách, hôm nay thuận tiện tới hội chùa mua vài món đồ chơi trẻ con tặng đứa nhỏ. Hôm nay, bé con tới là ngoài ý muốn, hai người đều không chuẩn bị gì. Tưởng tượng cha mẹ và bà ngoại Tống Uy phát hiện bé con vẫn nghĩ là công chúa nhỏ hóa ra lại là một hoàng tử nhỏ, bọn họ sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến đây, Trần Tố liền không nhịn được muốn cười.
Cùng Vương Tuấn ra ngoài, khóa kỹ cửa sổ, xuống lầu, Vương Tuấn đi phía trước kéo cửa sắt, trước mặt có một đám người, từ đầu vai Vương Tuấn nhìn sang, Trần Tố rất kinh ngạc, thật là nhiều người.
“Hàng năm đều là các cậu tới nhà tôi chúc Tết, năm nay, tôi mang cả nhà tới chúc Tết các cậu!” Lão trung y đối diện cười vui vẻ, “Các cậu muốn ra ngoài?”
“Không, không phải.” Vương Tuấn chậm rãi trả lời.
Nhìn các vị khách phải ngồi hai bàn mới đủ, náo nhiệt nha!
Trần Tố nhìn nụ cười áp lực của Vương Tuấn, đưa tay ôm cháu gái nhà ông cụ, nhiệt tình mời mọi người vào nhà, đồ trong tủ lạnh còn rất nhiều đó.
Vốn con cái thấy ông cụ không nói một tiếng đã mạo muội tới chơi còn có chút xấu hổ, thế nhưng, thái độ hiếu khách của Trần Tố, Vương Tuấn làm cho họ buông bỏ cẩn trọng dưỡng thành trong xã hội, gặp mặt đã nhiều năm, cũng không xa lạ gì, đều sôi nổi tiến lên bắt chuyện với Vương Tuấn, Trần Tố, nhóm tiểu bối nhỏ hơn một lứa tò mò chạy nhảy lên lầu.
Đúng nha, trong thành phố xa lạ, trong những năm tháng tương lai, hai người sẽ gặp được nhiều loại bạn bè, giống như gặp được lão trung y, còn có thể gặp Giang Minh Hoa, giáo sư Giang, Giang Diệp, Tôn Lợi còn có càng nhiều càng nhiều bạn bè có duyên trong tương lai. Tương lai, bên cạnh hai người vẫn sẽ lướt qua vô số khách qua đường, có duyên, cũng không có duyên phận, đây chính là cuộc sống.
Đón ánh dương quang rực rỡ, cuộc sống tương lai chính là hi vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.