Giang Minh Hoa chuyển đề tài: “Hai người — cãi nhau chưa?”
“Cãi rồi.” Trần Tố cười rộ lên, “Đương nhiên cãi nhau rồi, nhà ai sống mà không cãi nhau nha, Vương Tuấn cái gì cũng tốt, chính là quá sạch sẽ lại quá thích tiêu tiền.” Trọng tâm câu chuyện mở ra liền thao thao bất tuyệt.
Giang Minh Hoa không cần mấy lần liền nhìn ra được vị phu nhân Vương Tuấn thường xuyên nhắc tới này thực sự không tiếp xúc tới mặt xấu xa của nhân tâm nhân tính, nói dễ nghe một chút chính là ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là ngốc. Giang Minh Hoa mờ mịt, vì sao thông minh như mình lại không cách nào tìm ra đáp án tình yêu?
“Hai người,” Giang Minh Hoa nói thật nhỏ: “Sống cùng nhau nhiều năm rồi nhỉ? Xin lỗi, tôi hình như quá phận rồi.”
“Đừng lo.” Trần Tố biết chuyện bát quái của Giang Minh Hoa cũng không thèm để ý, “Là khoảng mười năm.”
“Tôi, tôi và một người đàn ông yêu nhau tròn mười bảy năm, chỉ nghĩ cùng một chỗ với hắn chính là nhân sinh, hắn muốn cái gì, tôi đều sẽ cố gắng cho hắn, cho dù là kết hôn sinh con, cho dù là hắn có người bên ngoài, tôi đều có thể chịu được, nhưng,…” Giang Minh Hoa đờ đẫn nói: “Yêu, sẽ biến mất theo thời gian nhỉ.”
Từ khi mới bất đầu đã biết trước rồi, mấy năm nay người bên gối biến hóa thế nào anh làm sao không có cảm giác? Chẳng qua là vẫn nhịn, liên tục nhẫn nại bào mòn tinh thần y, hiện thực yên lặng chịu đựng nấp trong bóng tối công khai ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847823/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.