Giang Minh Hoa nhìn Vương Tuấn mà giật mình, có cảm giác thế giới quá nhỏ.
Nhìn Vương Tuấn, Giang Minh Hoa nói thật nhỏ: “Nếu không phải chính tôi cũng không biết nên đi đâu, nếu không phải tờ quảng cáo cho thuê cũ kĩ mà chính tôi cũng không ôm hy vọng, tôi nhất định cho rằng đây là ngài cố ý an bài.”
“Nếu không phải tôi tận mắt chứng thực tờ quảng cáo đó thật sự còn, tôi cũng không tin.” Vương Tuấn thả xẻng nhỏ trong tay xuống, vừa rồi tờ giấy kia có làm thế nào cũng không lấy xuống được, “Nếu không phải thế, tôi cũng tưởng anh đang dùng khổ nhục kế.”
Giang Minh Hoa trông trái trông phải quay đầu nhìn Trần Tố một lúc lâu, anh ta thấp giọng nói: “Cảm tạ ngài, gọi cú điện thoại đó tôi thật không nghĩ tới sẽ nhận được sự giúp đỡ của ngài.” Giang Minh Hoa nói thật nhỏ: “Dù sao, đầu năm nay người tốt thực sự rất ít.” Trong mắt Giang Minh Hoa có tự trào phúng: “Tôi đã quên mất tin tưởng người khác thế nào rồi.”
“Nếu ngài có bạn bè có thể dựa vào, ngài sẽ không nửa đêm đi tìm người cho thuê phòng không phải sao.” Trần Tố nhìn anh ta nói: “Là ngài đối nhân xử thế quá thất bại, hay là kết giao bạn bè quá thất bại?”
Giang Minh Hoa trầm mặc nhìn Trần Tố, lời Trần Tố nói khiến anh ta kinh ngạc nhận ra.
“Ngài chớ để ý.” Trần Tố nhìn biểu tình trầm mặc của anh vội vàng xua tay nói: “Tôi không có ác ý.”
Giang Minh Hoa nhìn Trần Tố, nếu không phải thật sự không quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847821/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.