Chương trước
Chương sau
Dưới ánh đèn thấp thoáng được chỉnh mờ, trên chiếc giường màu trắng, thân thể hai người đang dung hòa với nhau, sinh mệnh chính là sinh sôi không dứt như vậy, là bản năng sinh mệnh, là nghi thức thần thánh của sinh mệnh không dứt!
Giờ này khắc này Trần Tố cũng không cách nào ngượng ngùng chống cự, bởi vì cho tới bây giờ đây không phải là chuyện nhục nhã, chỉ cần là cùng Vương Tuấn làm thì không phải chuyện nhục nhã, Trần Tố thẳng thắn thành khẩn trước tham luyến dục vọng của mình đối với Vương Tuấn!
Vương Tuấn cường tráng khiến Trần Tố xác thực vô lực thừa nhận, người đàn ông này là của cậu không phải sao! Mở rộng tứ chi, đại não không cần suy nghĩ bất cứ gì, theo bản năng đánh mất lý trí, Vương Tuấn mất kiểm soát càng xâm nhập vào, càng đánh sâu vào tim cậu, Trần Tố trong mờ mịt thất thần đắm chìm trong ngọn lửa cơ thể, vươn hai tay xoa nhẹ lên khuôn mặt vui sướng vặn vẹo nhỏ mồ hôi của Vương Tuấn, nhìn bộ dạng Vương Tuấn không khống chế được, Trần Tố một lần lại một lần dưới sự trùng kích của Vương Tuấn trào ra tiếng rên vỡ vụn, như là thuyền nhỏ lung lay trong mưa rền gió dữ.
Cánh môi quấn quýt bởi vì tình cảm mãnh liệt không cách gì hô hấp thuận lợi chỉ đụng chạm một chút rồi không thể không tách ra, nhưng, một giây kế tiếp lại bắt đầu không ngừng dây dưa, không phải hôn sâu, chỉ là nhấm nháp nhẹ nhàng đụng chạm, ghi tạc sâu sắc hơi thở của đối phương vào chỗ sâu trong kí ức.
Sớm vượt qua thời gian kích tình mãnh liệt, thế nhưng, lúc này tối nay, tâm Vương Tuấn và Trần Tố cộng hưởng kích tình, dây dưa, vô pháp phân tách.
Tỉ mỉ tẩy rửa cho Trần Tố, Vương Tuấn cả người thư sướng cùng Trần Tố nằm xuống, nằm xong liền nhìn thấy đầu giường, đúng nha, về nhà rồi, đây chính là nhà của anh và Trần Tố!
Ngôi nhà ấm áp, một nửa kia trong sinh mệnh ấm áp nằm bên, Vương Tuấn đưa tay ôm lấy Trần Tố của anh tương y tương bạn (gắn bó kề bên),nhìn trên mặt Trần Tố lộ ra mệt mỏi nhợt nhạt, Vương Tuấn cúi đầu hôn lên trán Trần Tố, hiện tại anh ít khi nào mất khống chế như thế, Trần Tố thật sự phải nằm tới hết lễ rồi, ai bảo Trần Tố tự làm mấy chuyện trêu ghẹo người khác.
“Xin lỗi.” Lộ ra cưng chìu sâu đậm, Vương Tuấn ôm chặt Trần Tố nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu. Trần Tố đã sớm mơ màng ngủ say đáp một tiếng chui chui vào lòng Vương Tuấn, Vương Tuấn thỏa mãn! Hạnh phúc!
Tuần lễ vàng kết thúc vào một ngày sắc xám, tia nắng sớm của một ngày mới vĩnh viễn mọc lên từ phương Đông, cuộc sống một ngày mới thật yên lặng bắt đầu.
Đưa Trần Tố khăn tay, Trần Tố phải đi sớm hơn Vương Tuấn, Trần Tố thay giày xong sắp ra khỏi cửa, Vương Tuấn nói: “Đơn vị các em nếu có lời đồn gì em nhất định phải nói với anh.”
“Anh nói cái gì vậy!” Trần Tố đảo trắng mắt nói: “Anh cho rằng bọn em là chỗ nào? Là rạp hát quán trà tán gẫu nói chuyện phiếm hả?!”
Nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Tố đi mất, Vương Tuấn cảm thấy có cần tìm hiểu cơ quan chỗ Trần Tố rốt cuộc làm cái gì không? Đơn vị Nhà nước nào không rảnh rỗi? Thế nào mà Trần Tố đảo trắng mắt và câu nói kia đều y chang hai ông trưởng phó cục kia thế?!
Ngày đầu tiên đi làm sau Tuần lễ vàng, Vương Tuấn liền không cho Lưu Trấn Đông – mới trốn tới Đông Nam Á chơi một vòng trở về – sắc mặt tốt, hiện tại Lưu Trấn Đông đối với anh mà nói chính là đại danh từ tai vạ.
Buổi chiều, Vương Tuấn đi xem một miếng đất muốn đấu thầu, Lưu Trấn Đông đi hoạt động ngoại giao.
Xem đất xong rồi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này quay lại văn phòng cũng không cần thiết, Vương Tuấn liền về nhà trước. Hôm nay Trần Tố có hội nghị thường kỳ trễ một chút mới về.
Sắp vào hạ, Vương Tuấn muốn đem rèm cửa sổ với vỏ sofa đi giặt, hai ngày trước chỉ toàn thân mật với Trần Tố, hai ngày nghỉ cuối cùng cái gì cũng không làm. Không quá vài ngày, công ty sẽ bị vây trong trạng thái siêu bận rộn, sau đó còn có vài cuộc xã giao nhất định phải xử lý, sợ là không làm được việc nhà.
Vương Tuấn tiến vào hành lang, đèn cảm ứng sáng rỡ, một vị khách lầu trên chậm rãi bước xuống, trên tay gã mang theo túi hành lí giản dị đứng ở cửa lầu hai ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Vương Tuấn, “Phòng ở năm nay cũng sắp đến hạn rồi, tôi muốn chấm dứt thuê nhà, đây là tiền bình hoa.”
Vương Tuấn nhận lấy hai cái chìa khóa và một phong thư đựng tiền gã đưa tới, xem độ dày phong thư có vẻ là đưa nhiều hơn rồi, Vương Tuấn còn phải tìm tiền đặt cọc năm đó gã thuê phòng.
Gã nhìn Vương Tuấn nói: “Từ khi tôi đến đây đã tám năm rồi, anh vẫn cùng một chỗ với chủ nhà, đến bây giờ vẫn vậy, tôi cũng chưa từng nghe thấy hai anh cãi nhau chia tay gì, giữa đồng chí phải như thế nào mới có thể làm được tới như vậy? Nỗ lực thì nhất định có thể được hồi báo sao?”
“Chúng tôi không phải đồng chí.” Vương Tuấn đối với cái xưng hô này phản cảm cực kì, xưng hô như thế khinh thường tình cảm giữa anh và Trần Tố, “Chúng tôi là duy nhất của nhau, chúng tôi là vợ chồng.”
Là khinh thường! Đương nhiên là khinh thường, Vương Tuấn không biết đồng chí bình thường sinh hoạt thế nào, thế nhưng Vương Tuấn không ai quản thúc từ mười mấy tuổi liền hợp với Lưu Trấn Đông được cưng tận trời, Tống Uy vì đối nghịch gia đình cường ngạnh quá kích mà tận lực phóng túng chính mình lại thêm một Cao Viễn trời sinh xấu xa cùng nhau chơi đùa trong phố đèn đỏ, mười tám mười chín tuổi càng ỷ vào tiền tài không hạn chế từ Vương gia tự mình kinh doanh clb đêm, ngoại trừ thuốc phiện ra bốn người bọn họ cái gì mà chưa từng thấy? Cái gì chưa chơi? Theo lời Cao Viễn nói, đó là chơi đủ rồi, chán ngấy thì quay về. Là chán ngấy đủ người thay hình đổi dạng, kỳ thực, trong lòng bọn họ đều biết, trong phố đèn đỏ có người bình thường, người có tiền, người có quyền, còn có đại minh tinh huy hoàng trước mặt người khác đều trầm luân trong hỗn loạn.
Đối với thứ này, Vương Tuấn chưa từng có cảm giác, bởi vì đó là chuyện không liên quan tới anh, đó là nguyện đánh nguyện chịu, cảm tình phức tạp không xác định người ta không ngừng mờ mịt tìm kiếm lại không ngừng vũng vẫy trong hư vô đều giãy dụa trong tiền tài và giao dịch, trường hợp như vậy họ thấy rất nhiều, cho dù là hiện tại khi xã giao nhìn thấy những hình ảnh hiếm hoi bên người đều là mang theo sắc xám*. Dùng hình ảnh như vậy để hình dung cuộc sống gia đình tốt đẹp của anh và Trần Tố không phải khinh thường thì là gì?
(*ý là hình ảnh không tốt đẹp ấy)
“Vợ chồng không có luật hôn nhân thừa nhận?” Gã nhướng mi nhìn Vương Tuấn, “Tôi hận hai người, căm hận muốn đốt cái nhà này đốt chết mấy người! Các người quá hạnh phúc! Dựa vào cái gì các người quá mức hạnh phúc?! Vậy mà, vì sao tâm huyết tôi nỗ lực mười năm lại cái gì cũng không chiếm được!” Gã la hét.
Vương Tuấn liếc nhìn gã đột nhiên không ổn định tâm tình bạo phát, “Chỉ cần bỏ ra tâm huyết là không thể không có hồi báo.” Vương Tuấn mở rộng cửa ý bảo gã tiến vào nói chuyện, tâm tình gã đang sát biên giới không khống chế được.
Gã rảo bước tiến vào. Lần trước gã đến là khi buồn ngủ mông lung bị Lưu Trấn Đông gõ cửa kéo dậy, trong khói thuốc lá chơi mạt chượt chỉ chốc lát sau liền không hiểu gì hết thua mất một số tiền lớn, khi đầu óc mới thanh tỉnh lại đã tan cuộc bị đuổi ra ngoài, lần này mới coi như là lần đầu tiên minh mẫn xem cách bày trí căn hộ này.
Cách bày trí xác thực khiến gã ngoài ý muốn, có màu sắc cũ kĩ ngoài ý muốn, có dấu ấn của năm tháng, giá sách dựa tường đầy sách nồng đậm cảm giác thư sinh hiện nay trong nơi ở thanh niên rất hiếm gặp.
Gần đây, Trần Tố lại mua thêm không ít sách, đây là một khoản tiêu dùng và sở thích xa xỉ nhất của Trần Tố, Vương Tuấn cũng phi thường ủng hộ sở thích này của Trần Tố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.