Dựa sát vào nhau, đặt Trần Tố vào vòng ngực ấm áp của mình, nắm ngón tay Trần Tố, mười ngón giao nhau, hai chiếc nhẫn màu bạc dưới ánh đèn đầu giường ấm áp hoà lẫn quang mang rực rỡ!
Thành kính hôn chiếc nhẫn trên ngón tay Trần Tố, Vương Tuấn vĩnh viễn sẽ không thể quên hết thảy sợ hãi vào lần tai nạn ở Sơn Tây kia khi hai mắt bị che lại không nhìn thấy được, khi ngón tay lạnh như băng cầm lấy ngón tay anh trong mùa hè nóng như lửa đốt, ngón tay lạnh như băng này đang run rẩy, một khắc kia, Vương Tuấn đã biết được, chứng thực được, Vương Tuấn biết ma chú của mình có hiệu quả rồi! Trở tay nắm lấy bàn tay kia để nó ấm áp hơn, nắm chặt lấy cậu! Khi đó Vương Tuấn rất muốn cất tiếng cười to! Muốn áp chế tâm tình vui sướng xuống gian nan biết bao, để không lộ ra cho Trần Tố biết tâm tình hưng phấn như muốn bay lên lúc đó, Vương Tuấn là như thế nào tâm không cam tình không nguyện bất đắc dĩ mượn chuyện phải xử lý tai nạn để Trần Tố một mình về trước, kỳ thực khi đó anh muốn cùng Trần Tố liều chết triền miên biết bao nhiêu, nhưng Vương Tuấn nhịn, vì tương lai sau này mà nhịn xuống! Hiện tại chính là tương lai, anh hắn hiện tại sẽ không nhẫn nại nữa!
Muốn có được vĩnh hằng, Vương Tuấn dùng bất kể là ngụy biện hai là ba mươi sáu kế hèn hạ, Vương Tuấn cũng sẽ ở bên cạnh Trần Tố vô biên vô nhai (không giới hạn) phóng thiên la địa võng! Quá trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847805/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.