Chương trước
Chương sau
Dựa sát vào nhau, đặt Trần Tố vào vòng ngực ấm áp của mình, nắm ngón tay Trần Tố, mười ngón giao nhau, hai chiếc nhẫn màu bạc dưới ánh đèn đầu giường ấm áp hoà lẫn quang mang rực rỡ!
Thành kính hôn chiếc nhẫn trên ngón tay Trần Tố, Vương Tuấn vĩnh viễn sẽ không thể quên hết thảy sợ hãi vào lần tai nạn ở Sơn Tây kia khi hai mắt bị che lại không nhìn thấy được, khi ngón tay lạnh như băng cầm lấy ngón tay anh trong mùa hè nóng như lửa đốt, ngón tay lạnh như băng này đang run rẩy, một khắc kia, Vương Tuấn đã biết được, chứng thực được, Vương Tuấn biết ma chú của mình có hiệu quả rồi! Trở tay nắm lấy bàn tay kia để nó ấm áp hơn, nắm chặt lấy cậu! Khi đó Vương Tuấn rất muốn cất tiếng cười to! Muốn áp chế tâm tình vui sướng xuống gian nan biết bao, để không lộ ra cho Trần Tố biết tâm tình hưng phấn như muốn bay lên lúc đó, Vương Tuấn là như thế nào tâm không cam tình không nguyện bất đắc dĩ mượn chuyện phải xử lý tai nạn để Trần Tố một mình về trước, kỳ thực khi đó anh muốn cùng Trần Tố liều chết triền miên biết bao nhiêu, nhưng Vương Tuấn nhịn, vì tương lai sau này mà nhịn xuống! Hiện tại chính là tương lai, anh hắn hiện tại sẽ không nhẫn nại nữa!
Muốn có được vĩnh hằng, Vương Tuấn dùng bất kể là ngụy biện hai là ba mươi sáu kế hèn hạ, Vương Tuấn cũng sẽ ở bên cạnh Trần Tố vô biên vô nhai (không giới hạn) phóng thiên la địa võng! Quá trình cho tới bây giờ không phải quan trọng, Vương Tuấn muốn là kết quả!
Và, hạt mầm anh tỉ mỉ chăm sóc khỏe mạnh lớn lên, nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp như vậy!
Tưởng tượng bộ dáng Trần Tố bốn mươi sáu tuổi Vương Tuấn rất hưng phấn! Về vấn đề con nối dõi, đó nằm trong kế hoạnh nhân sinh tỉ mỉ của Vương Tuấn đến khi sáu mươi tuổi rồi lại tính! Anh không cách nào cùng bất luận kẻ nào chia sẻ Trần Tố của anh!
Vương Tuấn tính toán nhân sinh rất thấu triệt, anh sẽ an bài hết thảy tất cả! Khi đó người muốn di sản của hai người sẽ chen chúc mà đến, anh chỉ cần cùng Trần Tố nhìn náo nhiệt trần gian là được.
Tro cốt hai người hòa cùng một chỗ đốt áp suất chế thành gốm sứ lại đúc thiết và đồng dày đặc bao bên ngoài, trong di chúc yêu cầu người muốn di sản của hai người phải dưới sự chứng kiến của luật sư dùng một con thuyền lớn sang trọng lái ra giữa đại dương, dưới sự chứng kiến của luật sư ném vào giữa đại dương, nó sẽ chìm vào trong biển, cho dù tiến vào bụng cá cũng phải phun ra, ai cũng không thể tách hai người họ! Vương Tuấn tỉ mỉ tính toán, mỗi khi nghĩ tới đây, Vương Tuấn hài lòng không nói nên lời!
Kiếp sau, Vương Tuấn không biết là dạng gì, nhưng, đời này coi như là tro cốt cũng không thể xa nhau! Vương Tuấn cúi đầu hôn Trần Tố đang ngủ say trong lòng, ôn nhu, không ngừng những nụ hôn không chất chứa tình dục.
Sai giờ và triền miên cả đêm, Trần Tố ngủ thẳng tới buổi chiều, vẫn là Vương Tuấn bưng một ly cafe nồng nàn cho Trần Tố mới có cảm giác thanh tỉnh.
Cafe rất hữu dụng với Trần Tố, Trần Tố rốt cuộc thanh tỉnh, Trần Tố ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn thất thanh nói: “Mẹ em không lấy gậy đập anh?! Bà không mắng anh? Anh rốt cuộc nói với mẹ em cái gì?”
“Bác gái rất thông cảm cho chúng ta, anh nói thẳng sự thật chúng ta sống chung, bác gái liền đồng ý.” Vương Tuấn hời hợt nói một chút, không nhất thiết hồi báo lời nói bậy của mình cho Trần Tố.
Trần Tố hoài nghi một ngàn phần trăm, Trần Tố cho rằng mẹ chí ít cũng phải cào nát mặt Vương Tuấn mới giống tính tình của mẹ. Thấy Vương Tuấn bình an vô sự, Trần Tố hoài nghi nhìn Vương Tuấn, Vương Tuấn là một người rất lợi hại, anh rốt cuộc đã làm cái gì, lừa được bà mẹ nhanh trí của mình đối với anh nói gì nghe nấy?!
Nhìn Trần Tố nghi ngờ, Vương Tuấn không có khả năng nói là ba mẹ cậu hiểu lầm Trần Tố có xu hướng đồng chí trước, Trần Tố sẽ khóc mất. Vương Tuấn chỉ có thể tự mình chịu tiếng xấu. Còn may, thần kinh Trần Tố rất thô, ba mẹ không hỏi tới đó là chuyện tốt, mặc kệ Vương Tuấn làm cái gì, có thể giải quyết vấn đề của mẹ là tốt rồi, Trần Tố uống nước cơm Vương Tuấn bưng tới, mỗi khi sau chuyện ấy, Trần Tố ăn rất ít, Vương Tuấn đều sẽ làm cho Trần Tố nước cơm thơm nồng thêm chút tổ yến để uống.
Trần Tố dưới tác dụng của cafe, cuối cùng cũng khôi phục chút tinh thần, đối với Vương Tuấn đêm qua giậu đổ bìm leo (thừa dịp giở trò),Trần Tố vừa nghĩ tới liền buồn bực, ba mẹ mình còn ở đây đó! Bất quá, dưới vài câu dỗ ngon dỗ ngọt hiếm hoi của Vương Tuấn, Trần Tố cũng không truy cứu nữa.
Sáng sớm, Vương Tuấn đã gọi điện tới khách sạn nói Trần Tố vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ liền chờ trong khách sạn không ra ngoài.
Tỉ mỉ lựa chọn cho Trần Tố áo khoác ngoài thuần trắng, sẽ càng làm bật lên Trần Tố tái nhợt và không tinh thần!
Vương Tuấn tính toán rất chính xác thời gian. Cùng Trần Tố đi chầm chậm tới khách sạn ba mẹ Trần Tố ở, gặp bác trai bác gái, Vương Tuấn mượn cớ nói tới công ty, có mấy chuyện cần anh xử lý, xong rồi sẽ quay lại.
Vương Tuấn rời đi trước, bọn họ nhất định có chuyện muốn nói, Vương Tuấn không muốn tham dự vào, bởi vì ba mẹ Trần Tố không có khả năng tách hai người ra, đã không có nguy cơ, Vương Tuấn vui sướng làm người hiểu chuyện.

Một hồi, ba Trần cũng cùng Trần Khiết nói đi xem trường đại học của Trần Tố, chỉ chốc lát sau, trong phòng khách chỉ còn hai người mẹ Trần và Trần Tố.
Nhìn Trần Tố, mẹ Trần nghiêm túc, Trần Tố ngồi thẳng, đây là chân diện mục (bộ dạng thật) của mẹ, hôm qua cười híp mắt không phải là bản sắc của bà.
“Mấy ngày con không ở, mẹ rất cẩn thận quan sát đứa nhỏ Vương Tuấn này.” Mẹ Trần có lý giải của dân chúng bình thường đối với cuộc sống và nhân tính, mặc dù bà có rất nhiều tâm bệnh nhỏ của tiểu thị dân, tham cái lợi nhỏ lại thích thị phi, nhưng ánh mắt của bà vẫn rất sáng, điều thứ nhất bà giáo dục con cái và yêu cầu duy nhất chính là nghiêm túc làm người!
“Vương Tuấn đứa nhỏ này và con hoàn toàn không giống nhau, cậu ta rất có chủ kiến! Cũng rất biết nhìn người, biết đối đãi.” Mẹ Trần mấy ngày nay theo Vương Tuấn và người thanh niên Vương Tuấn phái tới đi cùng cẩn thận chăm chú lý giải phân tích tính cách Vương Tuấn, “Vương Tuấn là một người rất lợi hại phải không.”
Vương Tuấn rất lợi hại! Trần Tố biết. Trần Tố không nói gì lẳng lặng nhìn mẹ, mẹ Trần nói: “Cậu ta chỉ nhìn hai cái liền biết chuyên môn hạ thủ lấy lòng mẹ, ra tay rất hào phóng, người cũng rất khí khái, nhưng mẹ quyết định không phản đối hai đứa không liên quan tới mấy cái trên.”
Mẹ Trần xác định tuyệt đối không phản đối, cũng không thể phản đối là hôm qua sau khi Trần Tố về nhà mới chính thức hoàn toàn quyết định!
Mẹ Trần mắt sáng như tuyết đều tỉ mỉ nhìn chằm chằm, từ lúc Vương Tuấn theo đuôi Trần Tố vào cửa, Vương Tuấn không dời đi ánh mắt chăm chú khỏi người Trần Tố, một bữa cơm quỷ dị không phải một mình Trần Tố cảm giác được, chỉ là bạn già quê mùa lại thần kinh thô, Trần Khiết vẫn là khuê nữ hoa cúc chưa hiểu biết xem không hiểu cũng không biết, mẹ Trần thế nhưng cố gắng khuấy động bầu không khí cũng hao tổn tâm cơ, rất khó khăn! Khi ở trong phòng ăn nghe một nhà bốn người bọn họ nói chuyện, Vương Tuấn an vị một bên chưa từng dời mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Tố khiến mẹ Trần quan sát hai người có một loại ác hàn! Người như vậy rất kinh khủng rất lợi hại! Cậu ta có thể thậm chí là đang mong muốn bọn họ phản đối, mẹ Trần hầu như xác định cậu ta sẽ mang Trần Tố biến mất, đây là tình cảm thế nào? Mẹ Trần thực sự không hiểu, mẹ Trần làm giãy dụa sau cùng, “Nếu như mẹ và ba con mong muốn con và Vương Tuấn chia tay, cậu ta nhất định sẽ mang con đi, có đúng hay không?”
Trần Tố gật đầu, đúng vậy! Nhưng không cần Vương Tuấn dẫn cậu đi, Trần Tố sẽ tự mình đi với Vương Tuấn, cùng ba mẹ chia xa có đau đớn không được tha thứ, nhưng là cùng Vương Tuấn chia lìa cũng là tuyệt vọng trong nhân sinh của cậu!!
Nhìn thần sắc Trần Tố quyết tuyệt, mẹ Trần cái gì cũng sẽ không nói tiếp, “Chuyện tương lai ai cũng không thể đảm bảo, nhưng mà, tương lai có biến số gì, con tuyệt đối không nên một mình buồn bực trong lòng, ba mẹ mặc dù là người lỗi thời, nhưng con là con của ba mẹ.” Mẹ Trần nghiêm túc nói: “Nếu đã không ngăn cản hai đứa liền chúc phúc các con, hai đứa có mâu thuẫn phải nói cho ba mẹ. Mẹ lo lắng duy nhất chính là, Vương Tuấn đứa nhỏ này rất lợi hại, con căn bản là không chịu nổi nó!” Mẹ Trần có chút ít khổ não nói: “Tiền lương của Vương Tuấn có cho con hay không?”
Trần Tố gật đầu: “Tiền anh ấy đều là cho con giữ.”
“Là giữ dưới tên con hay là tên nó?”
“—-” Trần Tố không rõ ý mẹ, nhưng vẫn trả lời, “Anh ấy đưa con đều là giữ dưới tên con.”
Nghe lời này, mẹ Trần hết sức hài lòng: “Cái này làm mẹ yên tâm, nhớ kỹ! Trong một nhà ai nói chuyện ai làm chủ phải xem quyền tài chính trên tay người nào, tiền nó đều cho con giữ là tốt rồi — tiền con gửi về không phải tiền Vương Tuấn đó chứ?”
“Không — đó là tiền lương con đi làm.”
“Tốt!” Mẹ Trần càng thêm an ủi, “Hai đứa chung sống với nhau là chuyện của tụi con, nhưng đừng công và tư bất phân, duy trì một gia đình không dễ dàng!” Mẹ Trần nghiêm túc nói: “Mẹ và ba con ở nông thôn có tiệm tạp hóa, trong nhà không có chi tiêu gì, chị dâu con keo kiệt bủn xỉn, nhà Trần Khải có khó khăn riêng của tụi nó, trong tay không dư dả, nhưng không oán giận với trong nhà một câu, đồ cưới của Trần Khiết mẹ ta cũng chuẩn bị xong, ở nhà con không cần lo lắng, làm việc cho quốc gia cho tốt, trước khi có lời đồn phải chăm chỉ làm việc, cũng không làm thất vọng những gì đã học được.” Nói một đoạn này, mẹ Trần ngẫm lại vẫn là không yên lòng: “Trên đời này không có cái bao nào gói được lửa, tương lai có thời cơ thích hợp vẫn nên nói chuyện với lãnh đạo, không nên để tới khi tin đồn lan truyền rồi mới nói, con cũng biết, tin đồn sẽ giết người.”
Trần Tố nhẹ nhàng gật đầu, mẹ Trần cảm thấy chủ đề nghiêm túc quá, mẹ Trần thay đổi đề tài, “Gia vụ trong nhà nhiều và hỗn tạp, mấy ngày nay mẹ thấy đều dọn dẹp rất sạch sẽ, việc nhà phân công thế nào?” Đau lòng
nhìn Trần Tố sắc mặt còn chưa tốt lắm, mẹ Trần nắm bàn tay lành lạnh của Trần Tố, chạm tới ngón tay Trần Tố, tâm niệm vừa động, mẹ Trần mở tay Trần Tố ra nhìn bàn tay trong suốt xinh đẹp, đây tuyệt đối không phải bàn tay làm việc!
“Là Vương Tuấn làm.”
“—” Mẹ Trần khựng lại giây lát ngẩng đầu nhìn áo khoác trắng tuyết của Trần Tố: “Vậy, quần áo ai giặt?
“Vương Tuấn.”
Nhìn đứa con thứ nhà mình, mẹ Trần không xác định hỏi: “Vậy, mỗi ngày cơm nước ai làm?”
“Vương Tuấn.”
Mẹ Trần là bà mẹ bảo thủ, vừa nhìn liền biết Trần Tố và Vương Tuấn ở cùng nhau là sắm vai gì, Trần Tố trả lời đương nhiên hiển nhiên khiến mẹ Trần có đả kích rất lớn, mẹ Trần rốt cuộc nhịn không nổi nữa: “Thế con làm gì?”
“Con?” Trần Tố không rõ ý của mẹ thành thật trả lời, “Con phải đi làm, còn tới trường, họp, rất bận rộn.”
Nhìn Trần Tố, mẹ Trần chậm rãi nói: “Vương Tuấn đứa nhỏ kia rốt cuộc coi trọng mày chỗ nào vậy con?”
Nhìn mẹ uể oải không hiểu, Trần Tố có chút ủy khuất, việc nhà, Trần Tố cũng không phải là không muốn làm, là Vương Tuấn luôn luôn chịu khó, biết bao năm, đều hoàn thành toàn bộ trước khi cậu rời giường, còn có, đặc biệt mấy năm gần đây, sau khi Trần Tố mang nhẫn, Vương Tuấn lại càng không cho cậu đụng tới việc nhà, nói là sẽ làm bàn tay anh thích bị thô, lời như vậy lại không thể nói cho mẹ nghe, hơn nữa nghe mẹ nói Trần Tố cảm thấy hình như nghe qua ở đâu rồi, cậu như vậy không xứng với Vương Tuấn sao? Trần Tố không phải là không ủy khuất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.