Nhìn ông biến mất trong thang máy, Trần Tố và Cao Viễn mới chú ý tới kỳ thực ông còn đi cùng những người khác, nhưng với bọn Trần Tố bởi vì nhìn thấy ông quá giật mình mà không để ý đến sự tồn tại của mấy người đó.
Đó là một nữ nhân khí chất thanh cao y phục lịch sự tao nhã, bà ta không theo cùng mà là chờ ở dưới lầu, bên người còn có một người phụ nữ trung niên, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau, đó có thể là tiếng Thượng Hải Trần Tố một câu cũng nghe không hiểu, chỉ chốc lát sau tới thêm hai thanh niên, thanh niên cùng Vương Tuấn có vài phần tương tự nhất định là anh em cùng cha với Vương Tuấn, đường nét có năm phần tương tự, bọn họ cũng không đi lên chỉ đứng cùng hai người kia, khu nội trú bệnh viện người đến người đi giống bọn Trần Tố chờ người cũng không có vẻ khác biệt, bọn họ ngắn ngủi trò chuyện với nhau, nhàn tản trò chuyện rất ung dung chờ ai đó, bởi vì tin chắc không ai nghe hiểu tiếng Thượng Hải bọn họ tuyệt không cố kỵ người bên cạnh.
Trần Tố từ đầu tới đuôi một câu cũng nghe không hiểu, nhưng sắc mặt Cao Viễn một bên theo ngôn ngữ nhẹ nhàng của bọn họ càng ngày càng khó xem, Trần Tố thấy sắc mặt Cao Viễn liền biết Cao Viễn có thể nghe hiểu được lời của bọn họ, lúc này có một người đàn ông mặc đồ tây giày da vội vã đi tới nói một câu liền lên lầu, cô gái kia không cùng người phụ nữ bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847793/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.