Trần Tố không phải là người thông minh, nhưng là người hiếu học, là người tuân theo quan niệm truyền thống tôn trọng học giả (người có học),bọn họ nhìn nhau cười không nổi, tôn trọng? Vì trường của bọn họ? Bọn họ nhìn Vương Tuấn cũng cảm nhận được cảm giác vô lực sâu đậm của Vương Tuấn, xem ra bọn họ đều phải không phụ lòng phần tôn trọng này đi làm người tốt rồi.
“Cậu để cậu ta đến trường đi.” Lưu Trấn Đông nói: “Nếu cậu ta vào được trường tốt cậu ta còn nỡ bỏ chạy sao?”
Điều này cũng đúng. Mưu đồ không muốn để cho Trần Tố đi học của Vương Tuấn bọn họ dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ ra. Nghĩ cũng biết, Trần Tố đến Bắc Kinh còn chưa kịp nhận thức một chút tốt đẹp hoa lệ của thủ đô, còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh thành phố phức tạp đã bị bọn họ bắt lại nắm trong tay, còn bị Vương Tuấn ăn sạch sẽ, chuyện đời loạn thế nào, giữa người với người đấm đá lẫn nhau ti tiện thế nào bọn họ rất rõ ràng, đương nhiên không muốn Trần Tố ở trong xã hội như vậy, nhưng nói thế nào đi nữa đi học cũng là chuyện tốt, môi trường học đường dù sao tương đối mà nói vẫn sạch sẽ, cá tính vốn có của Trần Tố lại nặng nề, đi học chung quy so với ở lỳ trong căn nhà nhỏ hẹp suy nghĩ lung tung vẫn tốt hơn, Vương Tuấn cảm thấy như thế cũng tốt, Vương Tuấn bắt đầu vô lực với Trần Tố rồi.
Chuyện kế tiếp Lưu Trấn Đông chủ động ôm đồm, phải tốn hơi sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.