Trần Tố không biết làm cơm, cái này bọn họ biết, Vương Tuấn cũng sẽ không làm cho người khác, cho nên Trần Tố liền bị sai khiến ra tiệm cơm khu phố bảo người ta mang cơm đến, sức ăn của bọn họ vô cùng rõ ràng, mỗi lần xem cái tiêu chuẩn ăn này của bọn họ, Trần Tố nhìn liền no bụng rồi.
Bọn họ ăn cơm nói chuyện phiếm, buổi tối Trần Tố luôn không thèm ăn, chỉ ăn chén cháo loãng một đĩa nhỏ nấm hương xào cải xanh liền thoả mãn, Trần Tố không tham ăn.
“Tên này là con mèo sao?” Lưu Trấn Đông cắn thịt bò kho tàu, tiểu khu bên này không tính là sa hoa, nhưng thật ra tay nghề đầu bếp của tiệm cơm không lớn mở bên trong tiểu khu cũng không tệ lắm, thấy Trần Tố ăn một chén cháo chỉ thấy nước cơm không thấy gạo — chính là cái chén Lưu Trấn Đông soi mói muốn lấy không muốn ăn kia, cộng thêm vài ngụm rau xanh đã lộ ra bộ dáng ăn uống no đủ, khiến người xem cảm thấy trong bụng càng rỗng.
“Chắc vậy, nếu không làm sao ôm sẽ cảm thấy thoải mái chứ.” Tống Uy nhìn lướt qua, “Vương Tuấn, con mèo ngốc kia ôm trong tay thực sự rất thoải mái?”
Vương Tuấn ngẩng đầu nhìn Trần Tố đến ban công thu quần áo: “Cậu ta không ồn ào.”
Vậy được, bọn họ nhất trí tán thành.
Sau khi xem quá nhiều người a dua nịnh hót lại tiếp xúc Trần Tố, Trần Tố mặc dù rõ ràng sợ bọn họ, thế nhưng có thể là nguyên do không muốn ăn mắng, Trần Tố không tiếp cận bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847764/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.