Thế rồi sau đấy đúng theo kế hoạch định sẵn, sau chừng khoảng một giờ cả đoàn đã nghỉ ngơi lấy lại sức lực, mỗi người lúc này ai nấy đều vô cùng hồ hởi vui vẻ lắm. Một phần vì cảnh sắc thiên nhiên nơi này quá đẹp chạm tới sợi dây rung động cảm xúc mỗi người, phần nữa lớn hơn cũng bởi trong lòng người nào đều đang phấn chấn, mong đợi tới phút giây hốt bạc chia chác vô số biết bao nhiêu các loại bảo vật liên thành.
Rừng núi mùa này đã bước sang thu, đường vào núi khô ráo di chuyển dễ dàng hẳn, trông xa từng vạt rừng hoang núi thẳm trải dài muôn dặm mới thấy hết được vẻ hùng vĩ non sông. Mùa này cây lá đã chuyển sắc vàng, mùi cỏ lạ phẳng phất khiến con người ta lâng lâng trong lòng thoải mái, giá như đây không phải là công cuộc tầm bảo thì tinh thần còn hưng phấn biết bao. Trời mới quá trưa mà cả đoàn đã thuận lợi đến được điểm mốc giới thứ hai thứ ba đánh dấu trên bản đồ da dê của nhà họ Lưu để lại, chính là đoạn thác Nho Trà tuyệt sắc, sông Uyên Quế cong mình uốn khúc và sự xuất hiện thực trùng khớp của nhãn hà "U Minh Tịch Vực" với biết bao nhiêu điều bí ẩn chưa có lời giải đáp đích đáng trên chốn nhân gian.
Vừa nhìn thấy nhãn hà xoay chuyển trên sông, Lưu Tuấn đã ngay lập tức kích động, hắn vội vàng hướng qua phía Đặng Phong đại sư bên cạnh rồi cung kính thốt:
- Đại sư! Mời đại sư ra tay cho kịp giờ lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua/3315126/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.