Dương Giản đi ra ngoài luôn tuân theo quy tắc tiết kiệm tất cả, có thể đi bộ liền đi bộ, nếu không được sẽ mượn xe đạp hoặc ngồi xe bus, nói chung có thể tiết kiệm tiền là được.
Lúc này, ngoại lệ lại không hề suy nghĩ đến chi phí mà bắt xe đi luôn.
Khi hắn vội vã chạy đến cửa ngôi nhà thuê lúc trước, sau khi gõ cửa, bên trong xuất hiện gương mặt tràn ngậpcảm xúc không thể tin nổi của Lý Nguy.
“Dương Giản, sao cậu có thể tìm đến đây?”
Ngô Tô Hoa ngồi trên sofa của Lý Nguy nhô đầu ra.
Vẻ mặt của Lý Nguy cũng là vô cùng kinh ngạc:
“Ngô Tô Hoa, bọn họ không phải là gắn thiết bị nghe trộm lên người em chứ?”
“Có thể cho tôi nói với cậu ấy hai câu không?”
Dương Giản xoay người nhìn Lý Nguy. Bởi vì Ngô Tô Hoa, hắn rốt cuộc có thể giống như người xa lạ đối diện với người kia. Không yêu không hận, chỉ là người xa lạ, hắn biết, tất cả thực sự kết thúc rồi.
Lý Nguy gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc ở bên cạnh nghịch máy vi tính, cũng đeo tai nghe lên. Lúc này anh ta còn chưa thực sự thích Ngô Tô Hoa, cho nên giữ vững sự kiêu ngạo của anh ta mới là quan trọng nhất.
Dương Giản ở dưới ánh nhìn trừng trừng của Ngô Tô Hoa đi về phía cậu ta, bước đi vô cùng khó khăn.
“Cậu nói cho anh họ tôi rồi sao?”
“Không.”
“Vậy cậu tới đây làm gì?”
“Muốn khuyên cậu quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863839/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.