Dương Giản theo bản năng nhìn sang hai bên, thấy người khác đều ngủ rất say rồi, mới không kéo Ngô Tô Hoa đang có động tác kiêu ngạo xuống, nhỏ giọng nói:
“Dù cậu có muốn vượt rào lần nữa thì cũng đừng kéo tôi theo.”
Ngô Tô Hoa ngẩn ra, theo ánh trăng ngoài cửa sổ rơi vào, có thể thấy ánh mắt cậu ta trong nháy mắt trở nên ảm đạm. Cậu ta ngơ ngác nhìn Dương Giản, vô cùng đáng thương mà nói:
“Cậu rốt cuộc là có ý gì, tôi không hiểu.”
Trong lòng Dương Giản đau xót, dường như cũng bị vẻ mặt chịu thương tổn kia đâm tới. Hắn nhìn Ngô Tô Hoa, cắn răng nhẫn tâm nói:
“Tôi không có ý gì khác với cậu, tôi đã nói rồi mà.”
“Thế nhưng có đôi khi hành động của cậu vô cùng thân thiết như vậy, rõ ràng là khiến người khác hiểu lầm. Nhất là ở trước mặt bạn cùng học khác, không kiêng dè chút nào, điều này khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình cũng không phải là tự mê đắm.”
Bất kể là cậu ta có phân loại rõ ràng loại thích này hay không, tình cảm như vậy cũng quá mức chân thành rồi, Dương Giản không có cách nào qua loa cho xong, tiếp nhận hay là từ chối, hắn phải nói cho thật rõ ràng, hành động sau này cũng phải theo đúng tiêu chuẩn kể từ lúc này. Nếu như tuổi còn trẻ thêm một chút, Dương Giản có thể sẽ phung phí một hồi, thế nhưng hiện tại hắn còn bận việc…phấn đấu, lựa chọn tình yêu sẽ phải trả giá rất đắt, hắn sẽ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863829/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.