Chuyện đầu tiên làm sau khi quay về là, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bàn là bàn sáu người, cha mẹ Dương Giản ngồi một bên, Dương Giản ngồi ở bên cạnh, đối diện là Ngô Tô Hoa cùng Lâm Gia Nam. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lâm Gia Nam gặp mọi người, nhưng bởi vì giàu kinh nghiệm lại hiểu đời, đối nhân xử thế cực tốt, một bàn đầy người cười nói vui vẻ, bầu không khí cũng thoải mái. Chỉ là Dương Giản cùng Ngô Tô Hoa thỉnh thoảng liếc nhau, đều không biết phải nói cái gì mới được.
Đến khi tính tiền thì, tuy cha Dương Giản cố ý đứng dậy, nhưng không chịu nổi một trận khuyên nhủ từ cái lưỡi dẻo như lò xo của Lâm Gia Nam, đành để cho anh ta cầm hóa đơn đi, lúc này Dương Giản mới dám len lén hỏi Ngô Tô Hoa:
“Chân của cậu có đỡ hơn chút nào không?”
Ngô Tô Hoa gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Lần này anh họ tôi không biết bị thần kinh gì nữa.”
Tuy rằng loại tính cách này không có cách nào sửa được, nhưng cậu luôn có cảm giác bị Lâm Gia Nam cố hết sức sửa chữa.
“Đêm nay……”
Dương Giản ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Gia Nam ở bên kia, hạ giọng nói:
“Cậu cũng không cần theo chúng tôi về nhà đúng không?”
“Hử?”
Ngô Tô Hoa không hiểu lắm.
“Anh họ cậu chắc chắn là rất lo lắng nếu tôi với cậu ở chung một phòng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cậu bị ngốc à.”
Dương Giản gõ lên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863815/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.