Sau một ngày bận rộn, Dương Giản nhận được sự đồng ý hết giờ làm, một mình yên lặng đi đến trạm đỗ giao thông công cộng chờ xe quay về ký túc xá.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ thành phố, không có gió, trong không khí cũng mang theo một chút khí tức lạnh thấu xương, mùa đông ở đây chính là như vậy. Dương Giản cầm khăn quàng cổ quấn thêm một vòng nữa lên trên cả cổ áo rồi gài lại, thành phố này đối với hắn mà nói cũng không phải là xa lạ, mặc dù là tân sinh viên đại học năm thứ nhất, nhưng cũng đã từng sinh sống và làm việc ở đây rất nhiều năm.
Hắn đã quen với trời đông giá rét như vậy.
Người chờ xe cũng có rất nhiều, hắn nhìn xung quanh đánh giá, lại nghe thấy tiếng còi xe ô tô, chăm chú nhìn lại, Lâm Gia Nam đang ở trong xe ngoắc hắn.
“Lên xe đi.”
“Này…sao có thể không biết xấu hổ như vậy.”
Dương Giản nói, trong tâm cũng là nghĩ như vậy. Nhờ được một lần cảm thấy mình đã chiếm được lợi rồi, nhờ nhiều thêm vài lần sẽ có cảm giác cố ý chiếm tiện nghi. Nhân tình hắn thiếu Lâm Gia Nam đã đủ lớn, không muốn dồn lại đến trình độ không nhận nổi nữa.
Hắn ở bên này đang chối từ, đám xe bị dồn lại ở đằng sau đều bất mãn mà bóp còi inh ỏi.
“Đừng có lề mề nữa.”
Lâm Gia Nam cau mày, Dương Giản liền cuống quít kéo cửa xe ra ngồi vào.
“Cảm ơn lão đại nhiều.”
Hắn rất biết điều bắt đầu nịnh nọt.
Lâm Gia Nam không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/128431/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.