"Bái kiến Thần tôn, chẳng hay người đến đây gặp tiểu nữ có việc gì cần dạy bảo không?!"
Giọng nói thanh nhã quen thuộc vang lên, từ từ đưa Yêu Thần Hoa Thiên Cốt quay về thực tại. Nàng buông bức họa xuống bàn, xoay người về phía ngưỡng cửa, nơi Song Nhi đang cung kính cúi đầu. Vẫn còn mơ màng trong tâm tưởng, nàng ngơ ngác hỏi con bé:
"Ngươi về rồi à?! Đã đứng ngoài đấy được bao lâu rồi?!"
"Bẩm, từ lúc tiểu nữ về đến bây giờ đã được một canh giờ. Lúc ấy, Thần Tôn đang thưởng họa nên tiểu nữ không vội gọi người."
"Một canh giờ sao?! Không ngờ... không ngờ một bức họa lại có thể khiến ta mê mẩn tâm thần đến thế. Ai nha, thật thất lễ, ngươi vào đi, đứng ngoài đấy thật không ổn chút nào."
"Đa tạ Thần tôn." - Nói rồi, Nghi Song chậm rãi bước vào phòng, nhíu mày quan sát một lượt, nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thông Linh Thạch còn sót lại chút ánh vàng le lói. Một hộp gỗ Tử Đàn đương mở ra bên án thư. Trang giấy mà mẫu thân vừa đặt xuống... Quả không hổ danh là Dị Hủ các chủ, lần này Đông Phương thúc thúc dự liệu vượt xa những gì nàng suy tính.
Nhưng điều mà nàng không thể nào suy đoán được chính là lúc này đây: không rõ vì lí do gì mà mẫu thân đại nhân lại đích thân đến đây tìm nàng, còn đúng lúc Đông Phương thúc gửi kỉ vật nữa chứ?! Liệu đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là một nước cờ số phận?! Lão thiên, người đang giúp ta sao?!...
Trong đầu hiện lên vô số nghi hoặc nhưng cử chỉ của Song Nhi vẫn điềm đạm, kính cẩn mời mẫu thân ngồi vào án thư, mắt nhanh chóng lướt qua trang giấy mới được đặt xuống.
...
Phụ thân, là người sao?!
Nếu nói mị hoặc là tội nghiệt, có lẽ phụ thân là tội đồ của cả Lục giới mất rồi!!! Đến một tiểu tiên có định lực hơn người như nàng đây còn cảm thấy khó cưỡng lại, huống chi người đang đứng trước mặt nàng đây sao có thể tĩnh tâm trước dáng hình tuyệt mĩ nhất, yêu dã nhất thế gian?!
Khẽ đưa mắt nhìn sang mẫu thân, Nghi Song phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng. Trông kìa, vị chủ từ có nhan sắc và quyền uy nhất Lục giới vẫn còn đang mơ màng, đăm đăm nhìn vào bức họa. Mới là bức họa thôi đã khiến người ngây ngốc, liệu đến khi gặp lại người thật, nàng khó mà tưởng tượng nổi hình tượng của mẫu thân sẽ thành cái gì đây?! Phụ thân, lần này người câu dẫn quá mức cần thiết rồi, haizzzz!!!
Nhẹ nhàng rời khỏi án thư trước mặt, Nghi Song thong thả quay đi châm trà, để mặc mẫu thân đại nhân tiếp tục thả hồn vào bức họa.
...
Róc rách, róc rách…
Hương trà thoang thoảng khắp phòng, mùi hương của chín chín tám mươi mốt loại lá trà trong Lục giới hòa quyện trong ấm kích thích cái mũi tinh nhạy tột bậc của Yêu Thần, réo gọi nàng quay về thực tại, nơi Song Nhi khẽ khàng mời nàng dùng trà.
"Hoa Song Nhi, rốt cuộc mấy bức họa này là sao?!"
"Chuyện này... chuyện này... thật sự tiểu nữ vẫn chưa hiểu ý mà Thần tôn muốn hỏi!!!"
Đương rót trà, Nghi Song khẽ biến sắc mặt nhưng nhanh chóng điều lại hơi thở, lấy lại bình tĩnh, tỏ ra "ngây thơ vô (số) tội" ngước mặt lên nhìn Yêu Thần. Chuyện này sao nàng lại không hiểu được?! Hơn thế, bản thân nàng còn biết rõ hỉ nộ ai lạc ẩn sau tất cả những bức họa. Chuyện năm xưa, dù không trực tiếp nghe phụ mẫu hai người kể lại, nhưng còn U Nhược sư tỷ, còn Đường Bảo tỷ nữa, hiển nhiên tỷ muội Song Uyển biết rõ sự tình đến từng chân tơ kẽ tóc!!! Điều khó nghĩ nhất bây giờ là làm sao giúp mẫu thân hồi tưởng lại, làm sao gợi lại hồi ức của người chứ?!
Nhìn bộ dáng của Song Nhi, Yêu Thần lại tưởng (bở) con bé quả thật không rõ chuyện gì đang diễn ra. Thôi bỏ đi, gặng hỏi nữa cũng chẳng biết thêm điều gì. Nhưng không rõ tại sao nàng lại khao khát muốn biết đến thế?! Vì kí ức chưa hoàn thiện chăng?!
Khoan, lúc ở Thường Luân Sơn, Phượng Nhan đã bày tỏ sự nghi hoặc về tiểu tiên tỳ này khiến nàng không thể không sinh nghi. Có lẽ, mấy bức họa, Song Nhi không rõ thật, nhưng chắc chắn nó phải biết những điều khác. Thân thế của con bé, quả thật không đơn giản, liệu rằng có liên quan đến nàng?!
"Chuyện ngươi không thể nói, ta cũng không cưỡng cầu làm gì. Ngay từ đầu, bản tôn biết những gì ngươi từng khai với Tử Phong lẫn Hoành Đao về thân phận của mình đều là giả. Thân thế của ngươi, không đơn giản là điệt nữ của Vương Mẫu bên Tiên giới hay nhi nữ của Huyễn Thương, phải chứ?!"
Nội tâm Nghi Song chấn động, dẫu biết thân phận giả của mình không thể nào che mắt được mẫu thân, nhưng không ngờ người lại nói thẳng ra như thế. Yêu Thần tựa hồ không để ý, ánh mắt lại càng sắc bén nhìn thẳng vào Song Nhi, tiếp tục nói:
"Hơn thế nữa, từ khi ngươi xuất hiện, đôi khi ta lại thấy những ảo cảnh rất thân thuộc dù rằng ký ức Thần giới của ta rõ ràng không có chúng. Nhất là lúc ngươi rút ra chiếc chuông nhỏ, túi hương và cùng ta nấu canh hoa đào, những ảo cảnh đó càng rõ ràng hơn, giống như quá khứ mà ta đã quên mất. Song Nhi, ngươi nói xem, đó có phải là quá khứ của ta không?! Tại sao ngươi lại tiết lộ cái tên Hoa Thiên Cốt, bảo đó mới là tên của bản tôn?!"
Thôi rồi, lần này mẫu thân đã quyết tâm tìm hiểu đến cùng, mình phải làm sao đây?! Nghi Song lo lắng đến toát mồ hôi hột, đồng thời còn e sợ tai vách mạch rừng, vạn nhất Huyết Thần hay Hoành Đao mà nghe thấy thì mọi công sức của nàng đều đổ sông đổ biển mất!!! Nhất là Hoành Đao, trận ngôn chiến diễn ra mới vài canh giờ trước thôi đã đẩy nàng vào tình cảnh lúc nào cũng có nguy cơ bại lộ.
Nhưng nhìn vào đôi mắt tím biếc của mẫu thân, Nghi Song không khỏi nao lòng. Ánh mắt ấy, từ khi mất đi kí ức, không còn vui vẻ lạc quan như Hoa Thiên Cốt ngày xưa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo cô độc, khi mơ màng, lúc ngơ ngác, bần thần hướng về một bóng hình nào đó. Để mẫu thân được khôi phục toàn vẹn kí ức, nàng đã quyết định sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, ngay cả sự an nguy của chính mình.
...
Thấy sự lo lắng, căng thẳng của tiểu tiên tỳ thân tín, Yêu Thần thoáng một chút bối rối, không ngờ lại khiến con bé khó xử đến thế.
"Bẩm Thần tôn, trước khi thưa chuyện, xin người cho tiểu nữ một chút thời gian dựng kết giới. Đây là việc hệ trọng, ngoại trừ Thần tôn và tiểu nữ, bất cứ ai cũng không được biết..."
Chưa nói dứt câu, Yêu Thần đã ra hiệu cho Nghi Song im lặng. Nàng liền đưa tay niệm chú, bắn ra một đạo quang mang hướng thẳng lên trần. Ngay tức khắc, đạo quang mang liền hóa thành một cái lồng bao phủ cả căn phòng rồi từ từ ẩn vào hư không. Kết giới này dùng chính Thần lực tinh thuần nhất của Yêu Thần, cho dù là Huyết Thần vận đến mười thành công lực cũng không thể phá vỡ, nói chi đến chuyện nghe lén.
"Bản tôn đã dựng nên kết giới rồi. Trong phạm vi căn phòng này, dù là Tử Phong vẫn không thể nào nghe được. Bản thân ta cũng đã quan sát mọi động tĩnh và chắc chắn không có điều gì khả nghi. Bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ?!"
Chứng kiến kết giới từ từ bao phủ, Nghi Song thoáng ngạc nhiên, lòng thán phục sức mạnh mà mẫu thân sở hữu. Nhưng bây giờ không phải lúc để tán thưởng!! Ngay lập tức, tầng tầng lớp lớp suy tính vụt qua tâm trí. Và chẳng mấy chốc, một kế hoạch dần dần hiện lên trong đầu.
"Đa tạ Thần tôn!!! Chuyện này nói ra rất dài, hơn nữa còn ẩn chứa nhiều khúc mắc mà tiểu nữ khó lòng giải đáp nổi. Nhưng những gì mà tiểu nữ nói ra, tất cả đều là sự thật..."
Nhấp vội ngụm trà để bình tĩnh, Nghi Song liền đưa tay với lấy hộp tranh mà Đông Phương thúc mới gửi đến. Thoáng nhìn bức họa mà mẫu thân mải mê nhìn lúc nãy, lòng nàng không khỏi xúc động. Có lẽ, như vậy lại ổn hơn nhiều.
Từng bức họa trong hộp gỗ Tử Đàn có thể nói là những mảnh ghép chân thực nhất về cuộc sống ở Tuyệt Tình Điện của Tôn thượng và Hoa Thiên Cốt năm xưa. Nếu như không vì Tôn thượng trúng độc vạc Thần Nông, khiến cho Tiểu Cốt liều lĩnh tập hợp thần khí, chắc chắn cuộc sống êm đềm hạnh phúc này sẽ còn kéo dài nữa...
Tuy nhiên, nếu theo suy tính của nàng, trăm bức họa này vẫn chưa đủ.
...
Nhìn Song Nhi cẩn thận mài mực, lấy thêm giấy từ khư đỉnh, Yêu Thần không khỏi thắc mắc. Chẳng lẽ con bé tính viết gì sao?!
Nàng đoán gần đúng, có điều Nghi Song mài mực không phải để viết mà để vẽ.
Là nhi nữ của Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt, lại có thiên phú kinh người, ngay từ lúc lên năm, tỷ muội Song Uyển đã được phụ thân truyền thụ bộ kỳ thư Thất Tuyệt Phổ gồm bảy pho là Cầm, Kỳ, Thi, Họa, Kiếm, Dược và Thực Phổ, ẩn chứa mọi tri thức huyền diệu của thế gian. Cũng như Tiểu Cốt năm đó, Bạch Tử Họa chỉ cho hai đứa trẻ thời hạn một năm để học thuộc bảy pho sách. Đừng nghĩ Nghi Song và Phong Uyển mới năm tuổi thơ dại sợ không kham được mà nhầm, cả hai mới biết đi biết nói đã được phụ thân chỉ dẫn căn bản tu tiên, so với đệ tử thông thường còn sớm hơn đến mười năm, khi học Thất Tuyệt Phổ đã đạt căn cơ khá vững. Trong một năm thời gian đó, Bạch Tử Họa cho phép Đường Bảo cùng U Nhược hỗ trợ giảng giải cho hai đứa trẻ nếu có thắc mắc (vì Song Uyển còn quá nhỏ) nhưng chủ yếu phải tự lực cánh sinh. Với thiên phú của bản thân, cả Nghi Song và Phong Uyển đều lĩnh hội Thất Tuyệt Phổ rất nhanh, bên cạnh đó lại còn thể hiện sự nổi trội ở một phổ.
Ngày xưa, Hoa Thiên Cốt nhờ vào Thực Phổ khiến cho cả Trường Lưu Sơn mắt tròn mắt dẹt, đến Tôn thượng cũng phải gật đầu khen ngợi rồi lát sau dở khóc dở mếu khi phát hiện một đống tiên phẩm kỳ thảo cất công trồng đều lần lượt vào nồi của đồ nhi. Nhi nữ của nàng cũng đâu chịu kém!!! Tiểu Uyển thành danh ở Tiên môn bởi tài đánh cờ thiên bẩm, học xong Kỳ Phổ, trừ những bậc lão luyện như Ma Nghiêm, còn lại khó ai có thể thắng nàng một ván. Phải chi nàng không quá ham chơi, chuyên chú tu luyện thì chắc đã ngang tầm sư bá rồi.
Còn Nghi Song, do thiên phú tu luyện cùng sự khắc khổ hơn người dồn vào cả bảy pho sách nên ít ai nghĩ Bạch Đại tiểu thư kì thực rất chuyên tâm vào Họa Phổ. Với hội họa, nàng có sự đam mê bất tận, chăm chỉ luyện bút suốt bao năm không ngừng nghỉ. Đến nay, dù bút lực chưa đạt đến cảnh giới "dĩ hư thành thực" - một nét vẽ thành sự thật, nhưng cũng gần đạt đến cái "thần" của nó. Mềm mại mà mạnh mẽ, nhu hòa cùng cương chính, dứt khoát từ nét vẽ đến thời gian.
Yêu Thần chứng kiến hết bức này đến bức khác lần lượt xuất hiện trước nét bút thiên biến vạn hóa của Hoa Song Nhi, lòng vô cùng tán thưởng, đồng thời cũng tò mò không biết con bé đang tính làm gì.
...
"Đây... đây là..."
"Vâng, đây là thứ mà tiểu nữ muốn nói với Người."
Trước mặt hai người là tổng cộng 280 bức họa được lấy từ hộp gỗ và do Nghi Song nhanh chóng vẽ ban nãy. Nhưng điều thú vị mà nàng muốn đưa đến cho Yêu Thần bây giờ mới bắt đầu.
Khẽ niệm chú, nắm chặt quản bút, tay Nghi Song lướt từ bức họa đầu tiên đến khi tất cả các trang giấy đều được đánh dấu bởi ấn kí Hoạt (活). Tưởng như đến trang cuối cùng thì dứt mạch sao?! Không, ngay khi rời trang cuối, nét mực giữa không trung như viết trên giấy.
Sự ngỡ ngàng của Yêu Thần càng được tăng lên gấp bội khi Hoa Song Nhi múa bút xung quanh khu vực nàng đứng. Ban đầu là những đoạn chú ngữ loằng ngoằng như Phạn ngữ kết thành chuỗi, thứ đến là tám chữ Luân (轮) chiếu theo phương vị Bát quái... Mà theo cước bộ của Song Nhi, nét bút càng nhanh đến mức mắt nàng càng khó bắt kịp tốc độ. Mãi một lúc, Yêu Thần mới nhận ra chính mình đang đứng chính giữa một trận đồ.
*Chú thích: (1) Phạn ngữ: chữ dùng của kinh Phật. (2) Phương vị Bát quái là Tây Bắc, Bắc, Đông Bắc, Đông, Đông Nam, Nam, Tây Nam, Tây; chiếu theo các quẻ của Bát quái là Càn (trời),Khảm (nước),Cấn (núi),Chấn (sấm),Tốn (gió),Ly (lửa),Khôn (đất),Đoài (đầm).*
Thật ra, trận pháp này không tính là quá khó khăn và hao tổn pháp lực, có điều phải cần một lượng tranh rất lớn, đồng thời chủ nhân phải có tinh thần mạnh mẽ nên ít ai muốn thực hiện. Cũng nhờ một lần kì ngộ, Nghi Song vô tình lục tung Thư Các của Dị Hủ Quân Đông Phương Úc Khanh nên mới biết được....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]